Tiếng "bíp" nhẹ vang lên, báo hiệu mật mã đã được nhập đúng. Hà My đứng thẳng dậy khỏi ghế sofa, ly rượu vang trong tay cô hơi rung. Ánh mắt cô hướng về phía cánh cửa thang máy riêng, nơi Trần Phong bước ra.
Anh vẫn mặc bộ vest công sở hoàn hảo, nhưng đã cởi bỏ cà vạt, nút áo sơ mi trên cùng được nới lỏng, tạo nên một vẻ ngoài vừa phong trần, vừa nguy hiểm hơn. Ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua cô, dừng lại ở chiếc váy lụa đen và chiếc thắt lưng đỏ mà anh đã chọn.
My cảm thấy như mình đang bị một tia laser quét qua, trần trụi và không có chỗ che giấu. Khuôn mặt anh ta thoáng qua một tia hài lòng, một nụ cười gần như vô hình, nhưng đủ để My nhận ra rằng cô đã đạt được "điểm chấp nhận" đầu tiên.
“Chào buổi tối, cô My,” Phong lên tiếng, giọng nói trầm ấm hơn bình thường, không còn sự lạnh lùng của một giám đốc, mà là sự sở hữu của một người tình. “Hoan nghênh đến căn hộ của tôi.”
“Chào Giám đốc Trần,” My đáp lại, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Gọi tôi là Phong. Khi ở đây, tôi không phải là Giám đốc của cô, mà là... chủ nhân của thỏa thuận này.” Anh bước đến gần, đứng đối diện My.
Sự gần gũi khiến hơi thở của My trở nên gấp gáp. Cô ngửi thấy mùi hương nước hoa nam tính, quyến rũ và đầy quyền lực của anh.
Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng lấy đi ly rượu trong tay cô và đặt lên bàn. Bàn tay anh lướt qua tay cô một cách cố ý, cái chạm nhẹ đó khiến da cô như bị điện giật.
“Cô đã sẵn sàng cho bữa tối đầu tiên của chúng ta chưa?”
Bữa tối? My nghĩ đến một bữa ăn vội vã, căng thẳng, nhưng Phong dẫn cô vào một khu vực khác của căn hộ. Căn bếp hiện đại được kết nối với một bàn ăn nhỏ nhìn ra thành phố. Trên bàn, một bữa ăn tinh tế đã được chuẩn bị sẵn, cùng với nến và một chai vang quý hiếm.
“Tôi đã đặt người chuẩn bị bữa tối. Chúng ta có ba tiếng trước khi tôi phải trở lại công ty giải quyết một số vấn đề khẩn cấp,” Phong nói, kéo ghế mời cô ngồi.
My ngồi xuống, cảm thấy khó hiểu. Cô nghĩ rằng cuộc gặp đầu tiên sẽ là một sự chiếm đoạt nhanh chóng, một giao dịch dơ bẩn, chứ không phải là một bữa tối lãng mạn giả tạo thế này.
Suốt bữa ăn, không khí giữa họ căng thẳng như dây đàn. Họ nói về công việc, về dự án của Hùng. Phong nói một cách hờ hững về cách anh ta "xử lý" vụ việc, khiến Hùng phải chịu một sự cảnh cáo nghiêm khắc, nhưng vẫn giữ được vị trí.
“Tôi đã giữ lời hứa của mình,” Phong nói, gắp một miếng thịt bò vào đĩa của My. “Bây giờ, đến lượt cô My, thực hiện ‘sự hợp tác’ của mình.”
My đặt dao dĩa xuống, nhìn thẳng vào anh. “Anh muốn gì? Anh muốn tôi dâng hiến thể xác ngay trên bàn ăn này sao?” Lời nói của cô chứa đựng cả sự thách thức và sự tuyệt vọng.
Trần Phong bật cười, một tiếng cười nhỏ, khàn khàn, đầy cuốn hút.
“Cô My, cô nghĩ tôi là loại người thô tục đó sao? Tôi muốn thứ khó hơn nhiều so với thể xác của cô. Tôi muốn tâm trí cô, khao khát của cô, và... sự chân thật của cô.”
Anh nghiêng người tới gần, khuỷu tay đặt trên bàn. “Kể tôi nghe về cuộc hôn nhân của cô. Kể tôi nghe về những điều cô khao khát, những điều mà Hùng không bao giờ có thể cho cô.”
My cứng người. Đây mới chính là sự tra tấn thực sự. Bộc lộ sự yếu đuối, sự cô đơn thầm kín của cô.
“Anh Hùng là người tốt,” My cố gắng bảo vệ chồng. “Anh ấy chỉ quá bận rộn với công việc.”
“Phải, bận rộn đến mức quên mất vợ mình,” Phong đáp lại sắc bén. “Tôi đã theo dõi cô My. Cô là một người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo. Tại sao cô lại chấp nhận một cuộc hôn nhân tẻ nhạt, nơi cô luôn cô đơn, luôn ở vị trí thứ hai sau công việc, hay những mối bận tâm khác của chồng?”
Ánh mắt Phong như nhìn xuyên thấu tâm can cô. My cảm thấy một sự run rẩy không thể kiểm soát. Anh ta đã điều tra cô. Anh ta biết tất cả.
“Anh Hùng... anh ấy đã từng rất tốt,” My thì thầm, giọng cô nghẹn lại. “Nhưng chúng tôi đã lạc lối. Anh ấy không còn thấy tôi nữa. Tôi... đã rất cô đơn.”
My cúi gằm mặt. Nói ra sự thật đó là một sự giải thoát, nhưng cũng là một sự sỉ nhục.
Phong đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay My. Cái chạm này không còn là sự kiểm soát, mà là sự an ủi, sự thấu hiểu.
“Đừng sợ sự thật, My,” Phong nói, giọng anh dịu dàng đến đáng sợ. “Ở đây, cô không cần phải giả vờ là người vợ hạnh phúc của anh ta. Cô có thể là chính cô.”
Anh rút tay lại, nhưng ánh mắt vẫn gắn chặt vào cô.
“Lần sau, tôi muốn cô kể tôi nghe về những giấc mơ cô từng có, trước khi cuộc hôn nhân này chôn vùi chúng.” Phong đứng dậy, tiến về phía cô.
My đứng lên theo bản năng. Khoảng cách giữa họ lại gần nhau. Anh cao lớn, quyền lực, cô bé bỏng, yếu đuối trong chiếc váy lụa mỏng manh.
“Ba tiếng đã hết,” Phong thì thầm, gần sát tai cô. “Tạm biệt. Và cảm ơn vì sự hợp tác chân thật của cô, My.”
My cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua cổ. Anh không chạm vào cô, nhưng sự gần gũi này còn mạnh mẽ hơn bất kỳ cái chạm nào.
“Anh... không muốn gì thêm sao?” My hỏi, giọng cô bất giác thất vọng.
Trần Phong mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn.
“Món ngon thì phải thưởng thức từ từ. Cô đã bắt đầu phục tùng rồi. Thân thể cô, sớm muộn gì cũng là của tôi. Nhưng tôi muốn cô phải mong muốn nó, My.”
Anh lùi lại, đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc trên vai cô.
“Sẽ có một cuộc họp quan trọng vào cuối tuần này. Tôi cần cô xuất hiện cùng Hùng. Trong sự kiện đó, cô sẽ có cơ hội để trả ơn tôi, một cách công khai... và bí mật.”
Phong nhanh chóng bước vào thang máy. Cửa đóng lại. My đứng một mình trong căn hộ sang trọng, lồng ngực cô phập phồng.
Cô đã chuẩn bị cho một cuộc giao dịch thể xác, nhưng Phong lại chọn tấn công vào tâm hồn cô. Sự kiểm soát của anh ta đã vượt xa ranh giới của một giao kèo dơ bẩn, và cô đã bị cuốn vào nó, một cách đầy nguy hiểm.