vợ của nhân viên mình

Chương 6: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN CỦA SỰ ĐÁNH ĐỔI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà My trở về nhà trong cơn mưa đã ngớt, mang theo mình một cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa thất vọng. Sự nhẹ nhõm đến từ việc giao dịch chưa đi đến bước cuối cùng, còn sự thất vọng lại đến từ chính khao khát cấm đoán mà cô vừa phát hiện ra trong mình. Cô đã mong chờ một điều gì đó mãnh liệt hơn.

Cô cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết, mùi hương từ căn hộ của Phong, và bước vào nhà. Hùng vẫn ngồi trước máy tính, làm việc hăng say.

“Em về rồi à? Mẹ sao rồi?” Hùng hỏi, ánh mắt không rời màn hình.

“Mẹ đỡ rồi, anh ạ. Em nói chuyện với bác sĩ một lúc,” My đáp, giọng bình thản. Cô đã quá quen với việc nói dối để giữ lấy sự yên ổn giả tạo này.

Đêm đó, My nằm cạnh Hùng, nhưng tâm trí cô lại ở một nơi khác. Cô nhớ lại ánh mắt Phong, nụ cười ẩn ý, và lời nói kiểm soát: “Tôi muốn cô phải mong muốn nó, My.”

Anh ta đã gieo mầm một sự cám dỗ vào đầu cô, và nó đang nảy nở trong bóng tối của cuộc hôn nhân tẻ nhạt.

Hai ngày trôi qua trong sự im lặng căng thẳng. My đi làm bình thường, nhưng luôn cảm thấy như có một ánh mắt vô hình theo dõi mình. Điện thoại của cô luôn đặt ở chế độ im lặng, chờ đợi tin nhắn hoặc cuộc gọi từ số lạ kia.

Cuối tuần, công ty tổ chức buổi tiệc Gala thường niên, một sự kiện lớn nhằm tri ân đối tác và nhân viên. Đây cũng là nơi Hùng sẽ xuất hiện trở lại sau scandal.

“My, em phải giúp anh. Đây là cơ hội để anh lấy lại danh dự,” Hùng nói, giọng đầy háo hức. “Anh đã chuẩn bị bài phát biểu rồi, em đi cùng anh nhé. Giám đốc Trần chắc chắn sẽ có mặt.”

My gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cô biết, đây chính là "cơ hội để trả ơn công khai... và bí mật" mà Trần Phong đã nhắc đến.

Đêm Gala, My mặc một chiếc váy dạ hội nhã nhặn, nhưng vẫn tôn lên đường cong. Khi cô cùng Hùng bước vào sảnh tiệc lộng lẫy, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. My cảm nhận được sự thương hại và tò mò từ đồng nghiệp.

Trần Phong đứng ở khu vực VIP, nổi bật giữa đám đông. Anh ta mặc bộ tuxedo đen, lịch lãm và đầy uy quyền. Ánh mắt anh ta lập tức tìm kiếm My. Khi hai ánh mắt chạm nhau, Phong khẽ gật đầu, một cái gật đầu kín đáo, như một lời chào hỏi của một vị chủ tịch với vợ của nhân viên, nhưng My hiểu đó là một tín hiệu: Trò chơi đã bắt đầu.

Hùng bận rộn giao tiếp, cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình. My đứng một mình ở góc phòng, quan sát.

“Cô My, đã lâu không gặp.”

My quay lại. Trần Phong đã đứng ngay sau lưng cô, tự lúc nào. Anh ta rót một ly sâm panh, đưa cho cô.

“Giám đốc Trần,” My khẽ chào.

“Cô My, chiếc váy này rất đẹp. Nhưng tôi thích chiếc váy đen hôm trước hơn.” Phong thì thầm, giọng nói đủ nhỏ để chỉ mình cô nghe thấy. Sự gần gũi này công khai nhưng lại mang tính riêng tư tột độ.

My cảm thấy má mình nóng lên. “Đây là buổi tiệc công ty, tôi không thể mặc như thế được.”

“Phải. Ở đây, cô là vợ của nhân viên. Nhưng một lát nữa thì không.”

Anh ta không nói thêm gì, chỉ nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt vẫn khóa chặt vào cô.

Sau đó, Phong đột ngột rời đi. My cảm thấy hụt hẫng.

Khoảng nửa giờ sau, khi Hùng đang say sưa nói chuyện với một đối tác lớn, Trần Phong lại xuất hiện bên cạnh My, nhưng lần này với một lý do hợp lý hơn.

“Cô My, tôi cần nhờ cô một việc. Cô có thể giúp tôi lấy chiếc cặp tài liệu tôi để quên ở văn phòng VIP của tôi trên lầu được không? Tôi không tiện rời khỏi đây lúc này.”

My ngạc nhiên. “Văn phòng riêng của anh ở đây ư?”

“Phải. Tầng 29. Đây là chìa khóa. Cô đi thang máy riêng lên đó. Chỉ 5 phút thôi.” Phong trao cho cô một chiếc chìa khóa kim loại nhỏ, rồi khẽ nháy mắt.

My hiểu. Đây là một cái bẫy, một cuộc hẹn bí mật công khai.

“Vâng, tôi sẽ đi ngay,” My đáp, vẻ mặt chuyên nghiệp, như thể đây là một yêu cầu công việc bình thường.

Cô nhanh chóng đi đến thang máy riêng. Khi cửa thang máy đóng lại, My lấy lại hơi thở. Cô cảm thấy hồi hộp và tội lỗi.

Phòng làm việc VIP ở tầng 29 trống rỗng. My bật đèn, tìm kiếm chiếc cặp. Không có chiếc cặp nào. Cô quay người lại.

Cửa đã bị khóa.

Trần Phong đã đứng sẵn ở đó. Anh ta đã đi theo cô bằng thang máy dịch vụ.

“Không có chiếc cặp nào đâu, My,” Phong nói, bước chậm rãi về phía cô. “Tôi chỉ muốn có cô ở một nơi chỉ có hai chúng ta. Ngay lúc này.”

My lùi lại, tim cô đập như trống. “Anh... anh làm thế này là quá nguy hiểm.”

Phong cười nhạt. “Nguy hiểm mới kích thích, phải không My? Cô đang mặc một chiếc váy dạ hội, và tôi đang mặc tuxedo. Chúng ta không có nhiều thời gian. Hãy để tôi thưởng thức phần thưởng của mình, ngay bây giờ.”

Anh ta tiến lại gần, My không thể lùi được nữa. Cô bị dồn vào bức tường lạnh lẽo. Ánh mắt khao khát của Phong lướt trên khuôn mặt cô, xuống cổ, và dừng lại ở xương quai xanh.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, rồi từ từ trượt xuống má cô. Cái chạm này không còn là sự kiểm soát thô bạo, mà là sự gợi mở, quyến rũ chết người.

“My, cô đã đồng ý. Đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Anh cúi đầu xuống. My nhắm mắt lại. Cô không phản kháng. Sự tuyệt vọng và khao khát cấm đoán đã lấn át sự tự tôn.

Môi anh ta chạm vào môi cô. Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một nụ hôn của sự chiếm đoạt và khẳng định quyền lực. Anh hôn cô mạnh mẽ, cuồng nhiệt, như thể đang muốn hút cạn hơi thở của cô. My cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, bị cuốn vào sự mãnh liệt này.

Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất mình là vợ của nhân viên anh ta, quên mất giao kèo. Cô chỉ nhớ rằng, người đàn ông này đang mang lại sự khao khát mà cô đã bị tước đoạt từ lâu.

Anh buông cô ra, hơi thở gấp gáp. Anh nhìn vào đôi mắt đang ướt và đầy mê ly của cô, nụ cười chiến thắng hiện rõ.

“Phần thưởng đầu tiên, rất ngọt ngào,” Phong thì thầm, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô. “Bây giờ, hãy trở lại bữa tiệc, trước khi Hùng nghi ngờ.”

Anh mở cửa, và ra hiệu cho cô đi trước. My bước ra khỏi phòng, cảm thấy đôi chân mình như đang bay trên mây.

Khi cô trở lại sảnh tiệc, Hùng đang tìm cô.

“Em đi đâu vậy, My? Giám đốc Trần có nhờ em việc gì không?” Hùng lo lắng hỏi.

“Không, không có gì. Chỉ là một vài giấy tờ. Giám đốc Trần đã giải quyết xong rồi.” My đáp, giọng bình thản đến kinh ngạc.

Cô nhìn qua vai Hùng, thấy Trần Phong đang mỉm cười với đối tác, vẻ mặt hoàn toàn bình thản.

My đặt tay lên môi, cảm nhận dư vị của nụ hôn cấm kỵ. Cô đã thực sự trở thành một phần của trò chơi nguy hiểm này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×