Vô Danh Lãng Khách

Chương 3: Truy Bắt Ở Trấn Phong Nguyệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trấn Phong Nguyệt nằm ven chân núi, là một nơi nhỏ bé, yên bình, chuyên buôn bán thuốc bắc, lâm sản và tơ lụa. Người nơi đây quen sống với sương mù, mỗi sáng chỉ thấy lờ mờ bóng người qua lại trong làn khói trắng bảng lảng như mộng như ảo.

Thiếu niên áo lam, gói kỹ bí kíp trong lớp vải bọc bụi mờ, bước vào trấn khi trời chạng vạng. Trên người hắn đầy vết thương sau cuộc truy sát với ba kẻ áo đen hôm qua — một tên đã bị hắn đâm trọng thương, hai tên kia bỏ chạy, nhưng chắc chắn sẽ còn quay lại.

Hắn tìm một quán trà nhỏ bên vệ đường, ngồi nép dưới mái hiên, gọi một bình nước ấm rồi trầm ngâm quan sát mọi người. Ánh mắt thiếu niên lúc nào cũng cảnh giác. Giữa dòng người tấp nập, hắn nhận ra một điều lạ: có kẻ đang cố tình đi ngang qua hắn ba lần, tay cầm quạt, miệng cười nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

“Ngươi bị theo dõi,” một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.

Thiếu niên giật mình. Một thiếu nữ vận y phục vải thô, mang giỏ thuốc sau lưng, đang ngồi xổm gần đó. Gương mặt nàng thanh tú, mắt sáng long lanh, đôi tay thoăn thoắt phân loại dược liệu. Dường như đã để ý hắn từ lâu.

“Cô nương là ai?” – hắn hỏi khẽ, tay đặt gần chuôi kiếm gỗ sau lưng.

“Ta là Lục Diệp – con gái ông chủ tiệm thuốc bên kia đường. Ta thấy huynh từ lúc bước vào trấn. Mặt tái nhợt, khí huyết bất ổn, ánh mắt thì luôn dò xét người xung quanh… Giống hệt người đang trốn chạy.”

Thiếu niên không nói gì. Nhưng trong lòng hơi thắt lại – đúng, hắn đang trốn. Nhưng trốn khỏi điều gì, thì chính hắn cũng không biết.

Lục Diệp tiếp lời: “Huynh bị thương, lại chưa ăn gì. Mau theo ta, nếu không muốn bị vây ngay tại đây.”

Không còn lựa chọn, thiếu niên theo nàng luồn lách qua mấy con hẻm nhỏ. Họ đến một căn nhà gỗ cũ kỹ phía sau hiệu thuốc. Nơi này ẩn khuất, ít người qua lại. Lục Diệp bốc thuốc, đun nước, rồi vừa rửa vết thương cho hắn vừa nói:

“Ở trấn này, sát thủ đi lại như thương nhân. Có ba người đã hỏi ta sáng nay về một kẻ áo lam, mặt trẻ, có vẻ lạ nước lạ cái. Ta đoán là huynh.”

Thiếu niên gật đầu. “Ta không biết mình là ai. Nhưng người truy đuổi ta rất quyết liệt. Trong người ta có thứ mà… có lẽ họ muốn giành lấy bằng mọi giá.”

Nói đoạn, hắn lôi cuốn bí kíp ra, đặt lên bàn.

Lục Diệp nhìn qua, khẽ biến sắc. “Chữ này là Vô Ảnh… Chẳng phải Vô Ảnh Môn bị giết sạch rồi sao?”

Thiếu niên không trả lời. Ánh mắt hắn tối lại.

Tiếng chó sủa vang lên ngoài ngõ.

Một giọng nam khàn khàn quát lớn:
“Lục gia! Chúng ta nghe nói có kẻ trốn truy nã đang ẩn náu quanh đây. Cho kiểm tra!”

Lục Diệp đứng dậy, ra hiệu: “Theo ta.”

Nàng kéo hắn xuống hầm nhỏ dưới sàn nhà, đậy nắp gỗ kín mít rồi điềm nhiên ra mở cửa. Bên ngoài, ba hắc y nhân đứng chờ sẵn, trong đó có một kẻ tay còn quấn băng – tên đã bị thiếu niên đâm hôm trước.

“Chào cô nương, ta chỉ hỏi chút thôi...”

Trong hầm, thiếu niên nắm chặt chuôi kiếm. Hắn biết: Trấn Phong Nguyệt – không còn bình yên nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!