Tiếng bước chân dẫm lên nền đất gỗ vọng xuống hầm nhỏ như tiếng trống dội vào lòng thiếu niên. Hắn nín thở, một tay ôm bí kíp, tay kia đặt sẵn lên chuôi kiếm gỗ. Căn hầm chật hẹp tối tăm, mùi ẩm mốc thoang thoảng, nhưng lúc này lại là nơi an toàn duy nhất.
Phía trên, Lục Diệp vẫn bình tĩnh đứng trước ba kẻ áo đen.
“Tại hạ đã nói rồi, đây là tiệm thuốc, không có ai khả nghi cả,” nàng đáp, giọng không run một chút nào.
Tên hắc y nhân bị thương gằn giọng:
“Cô nương, chúng ta không phải nha sai, nhưng cũng không cần lệnh khám xét. Nếu cô không hợp tác… đừng trách chúng ta vô lễ!”
Hai tên còn lại bắt đầu bước vào trong, đảo mắt nhìn quanh. Một tên giơ tay đập mạnh vào từng cánh tủ, từng hòm thuốc. Khi đến gần bàn lớn giữa phòng, hắn nhìn thấy một giọt máu còn chưa khô vương trên nền gạch. Mắt hắn nheo lại.
Cùng lúc đó, thiếu niên trong hầm cũng phát hiện một khe nhỏ giữa hai tấm ván gỗ – hắn thấy rõ bàn chân của một trong ba kẻ kia chỉ cách mình chừng hai gang tay. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Một tiếng “rầm!” vang lên – chiếc bàn bị lật tung. Tên áo đen hét lớn:
“Ở dưới! Hắn ở dưới hầm!”
Không còn lựa chọn. Nắp hầm bị xốc lên, ánh sáng đâm thẳng xuống. Thiếu niên bật người như mũi tên rời cung, vung kiếm gỗ đập mạnh vào tay kẻ gần nhất.
Cạch! Dù chỉ là kiếm gỗ, chiêu thức lại lạ lùng hiểm độc, khiến tên kia rú lên, ngã nhào vào tủ thuốc. Máu từ miệng hắn phun ra.
Hai tên còn lại không chần chừ. Một người rút đoản kiếm, người kia tung ám khí. Căn phòng nhỏ lập tức biến thành tử địa.
Lục Diệp giật lấy hũ cồn bên bàn, hất vào đèn dầu – lửa bùng lên, chắn giữa nàng và đám hắc y. “Chạy đi!” – nàng hét lớn.
Thiếu niên không quay đầu. Hắn phá cửa sau lao ra ngoài như cơn gió, len lỏi qua những ngõ nhỏ của trấn. Sau lưng, tiếng đuổi theo rầm rập vang lên, xen lẫn tiếng thét giận dữ:
“Không được để hắn chạy thoát! Bí kíp Vô Ảnh phải về tay Ma giáo!”
Ma giáo… Cái tên này khiến lòng hắn như bị đập mạnh. Dù chưa nhớ lại được điều gì, nhưng bản năng khiến hắn rợn người. Có lẽ… chính Ma giáo là nguyên nhân khiến cả Vô Ảnh Môn bị diệt?
Hắn vừa chạy, vừa cảm nhận rõ sự khác biệt trong thân thể mình. Khí tức trong đan điền lưu chuyển mạnh mẽ, uyển chuyển theo từng bước chân – như có dòng nước ấm áp dẫn đường. Bí kíp Vô Ảnh bắt đầu thức tỉnh trong hắn.
Một cánh tay vươn ra chụp lấy áo hắn từ phía sau – nhưng thiếu niên lách người sang trái, tay trái đập vào yếu huyệt đối phương, tay phải xoay kiếm đâm ngược ra sau. Máu bắn lên tường gạch cũ.
Phía xa, tiếng chiêng cảnh báo của trấn vang lên. Người dân hoảng loạn bỏ chạy, lính tuần bắt đầu kéo đến.
Thiếu niên men theo bờ tường, nhảy xuống kênh nước, ẩn mình trong bóng tối.
Trời gần sáng.
Dưới một cây cầu đá, thiếu niên thở dốc, máu từ vai vẫn chưa cầm được. Hắn áp tay lên vết thương, nhắm mắt tĩnh tâm. Trong đầu, một giọng nói mơ hồ như vọng từ xa xưa:
“Vô Ảnh không hình, không thanh, không niệm... Một khi tâm sáng như gương, kiếm sẽ không còn cần hình dạng.”
Hắn mở mắt.
Lạnh.
Tỉnh táo.
Cuộc truy sát mới chỉ bắt đầu. Và hắn… không còn là kẻ chạy trốn nữa.