Sáng hôm sau, sương mù chưa tan, gió núi lạnh buốt xuyên qua từng ngóc ngách của Trấn Phong Nguyệt. Dưới một cây cầu đá cũ, thiếu niên tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắt quãng. Cả đêm qua, hắn phải trốn dưới lòng kênh lạnh giá, vết thương nơi vai vẫn chưa lành hẳn, nhưng ánh mắt hắn đã khác – sâu hơn, sắc hơn, và không còn mờ mịt như trước.
Hắn lần theo lối mòn phía tây trấn, tìm đến rìa núi, nơi người dân nói có một ngôi miếu nhỏ đã bỏ hoang. Đây là nơi hắn tạm ẩn mình, đồng thời luyện tập lại những gì học được từ bí kíp Vô Ảnh.
Mỗi chiêu mỗi thức đều kỳ quái, không theo quy tắc của bất kỳ môn phái nào hắn từng thấy lướt qua trong ký ức vụn vỡ. Thân pháp nhẹ nhàng như gió thoảng, tay chân như vô hình, bước đi không để lại dấu. Có lúc hắn tưởng mình chỉ lướt qua không khí, không dẫm lên đất.
Đến ngày thứ ba, trong lúc đang luyện chiêu “Vô Ảnh Lưu Quang”, hắn nghe tiếng bước chân tiến lại gần.
Một người mặc áo xanh, thân hình thon gầy, đeo kiếm bên hông, gương mặt bị che nửa dưới bởi khăn vải đen. Ánh mắt người ấy bình thản, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến lòng người căng như dây cung.
“Ngươi… là truyền nhân của Vô Ảnh Môn?” – người áo xanh cất tiếng, giọng trầm ấm, nhưng ẩn chứa sát ý.
Thiếu niên không đáp, tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm gỗ.
Người áo xanh chậm rãi bước tới:
“Ta không phải người của Ma giáo. Nhưng cũng không đến để giúp ngươi. Truyền nhân Vô Ảnh, nếu không đủ bản lĩnh… thì không xứng mang bí kíp ấy trong người.”
Nói đoạn, kiếm lóe lên như tia chớp, không báo trước, không khí xung quanh như rùng mình vì hàn khí.
Thiếu niên nghiêng người tránh, rồi phản đòn bằng chiêu “Ảnh Phi Hồi Tuyết” – tay không chạm kiếm thật nhưng vẫn đánh trả như có lưỡi thép vô hình trong tay. Hai người giao đấu trong khoảng sân miếu đổ, đá văng tứ tung, cỏ dại rạp xuống theo từng bước chân.
Người áo xanh liên tục tấn công. Mỗi chiêu của y đều chuẩn xác, không thừa một phân. Nhưng sau mười chiêu, y bất ngờ lùi lại, tra kiếm vào vỏ.
“Khá lắm. Vô Ảnh chưa tuyệt diệt. Ta không giết ngươi. Nhưng cũng không giúp gì thêm. Nếu ngươi đủ mạnh, tự khắc sẽ sống sót. Nếu yếu… thì chết đi cho nhẹ gánh giang hồ.”
Nói xong, người áo xanh quay người rời khỏi, dáng đi ung dung như chưa từng giao đấu.
Thiếu niên nhìn theo, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Mỗi đòn vừa rồi như đưa hắn trở lại bản năng thật sự. Tay hắn vẫn run nhẹ, nhưng trong tim lại bùng lên ngọn lửa kỳ lạ.
Lục Diệp bước ra từ sau vách gỗ đổ nát, giọng lo lắng:
“Ngươi không sao chứ?”
Thiếu niên lắc đầu. Hắn nhìn lên trời, mây đen lờ mờ kéo tới.
“Ta không biết người đó là ai. Nhưng… hắn đến để nhắc ta rằng giang hồ không dung thứ kẻ yếu.”
Lục Diệp hỏi: “Vậy ngươi định làm gì?”
Thiếu niên siết chặt chuôi kiếm gỗ. Mắt hắn không còn mờ mịt nữa.
“Ta sẽ trở thành kẻ không thể bị giết.”