Vô Danh Lãng Khách

Chương 6: Lửa Cháy Làng Thảo Dã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm thổi qua những dãy đồi trọc phía nam trấn, mang theo mùi khét lẹt của lửa cháy. Từ xa, ánh lửa đỏ rực bầu trời đêm như một con mãng xà khổng lồ đang nuốt chửng cả vùng đất. Đó chính là Làng Thảo Dã — một ngôi làng nhỏ, dân cư thưa thớt, nằm ven con đường mòn dẫn vào vùng biên cương.

Thiếu niên cùng Lục Diệp đứng trên sườn đồi nhìn xuống. Ánh lửa phản chiếu trong mắt họ.

“Bọn Ma giáo…” – Lục Diệp run giọng – “Chúng muốn tìm ngươi, nhưng vì không tra ra được, nên trút giận lên dân làng…”

Thiếu niên siết chặt nắm tay. Dưới kia, tiếng gào khóc, tiếng kêu cứu vọng lên thê lương. Hắn nhìn lại cuốn Vô Ảnh bí kíp trong áo. Chính thứ này, chính hắn đã kéo tai họa đến những người vô tội.

Một quyết định lóe lên trong đầu.

“Họ không thể chết oan vì ta.” – Hắn nói, giọng trầm như gió đêm – “Ta xuống đó.”

Lục Diệp nắm tay hắn: “Ngươi đi, khác nào nộp mạng?”

Thiếu niên chỉ mỉm cười, nụ cười lần đầu xuất hiện trên môi hắn từ ngày tỉnh lại nơi đỉnh tuyết:
“Không phải nộp mạng. Là… lấy mạng.”

Hắn lao xuống dốc, thân pháp như ẩn như hiện giữa ánh lửa bập bùng. Mấy tên hắc y nhân đang đốt nhà, cướp bóc, chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng gió rít qua tai. Một tên ngã gục, yết hầu bị đánh trúng chuẩn xác bằng chuôi kiếm gỗ. Tên khác quay lại, vung đao chém tới, nhưng chỉ chém vào không khí – thiếu niên đã lướt sang bên, tay trái chọc vào huyệt Dương Quan, khiến gã rũ xuống như bao cát.

Tiếng hô hoán vang lên:
“Là nó! Là kẻ mang bí kíp! Bắt sống!”

Hơn mười bóng đen lao tới. Nhưng giữa ánh lửa ngập trời, thân ảnh thiếu niên như hòa lẫn vào khói bụi, mỗi chiêu mỗi thức như mượn sức gió, mượn bóng lửa. Kẻ nào tới gần, đều trúng đòn vào huyệt hiểm, ngã xuống trong im lặng.

Dân làng bắt đầu chạy thoát qua những lối nhỏ. Lục Diệp từ trên đồi cũng lao xuống, dẫn họ rút lui.

Nhưng từ trong đám lửa, một bóng người to lớn khoác áo choàng đen bước ra. Đôi mắt hắn đỏ như máu, tay cầm thanh đại đao rộng bằng bàn tay người. Sát khí ngùn ngụt tỏa ra theo từng bước chân.

“Tiểu tử! Giỏi lắm! Nhưng chỉ là trò mèo trước Huyết Đao thủ Tần Lôi này!” – hắn gầm lên.

Thanh đao vung lên, ánh lửa bị xé thành hai mảng. Gió rít gào, mặt đất rung chuyển. Thiếu niên biết, lần này là tử chiến thực sự.

Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nội lực từ đan điền xoáy lên, hòa cùng từng chiêu thức Vô Ảnh trong đầu.

Tiếng đao chém tới, hắn lách người như một luồng khói. Kiếm gỗ trong tay điểm liên tiếp ba huyệt trên cánh tay Tần Lôi. Nhưng Huyết Đao thủ quả nhiên không phải hạng tầm thường. Hắn nghiến răng chịu đau, xoay đao bổ thẳng xuống.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang, đất cát tung mù. Thiếu niên bị chấn động hất ngược ra sau, đập vào thân cây khô. Máu trào bên khóe miệng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn nắm được sơ hở – chân phải Tần Lôi chùng xuống một nhịp.

Kiếm gỗ đâm ra – như tia chớp xé màn đêm – trúng huyệt Trung Quản!

Tần Lôi rú lên, đao rơi khỏi tay, thân hình to lớn đổ sập giữa lửa cháy.

Thiếu niên thở dốc, nhìn quanh. Đám hắc y nhân còn lại hoảng loạn bỏ chạy. Dân làng đã được cứu. Nhưng lửa vẫn cháy, rừng vẫn đỏ rực trong đêm tối.

Trận đầu tiên máu đổ vì Vô Ảnh bí kíp... đã qua. Nhưng đây chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!