Vô Danh Lãng Khách

Chương 7: Ký Ức Vỡ Vụn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trận chiến ở làng Thảo Dã qua đi đã ba ngày, nhưng vết thương nơi vai thiếu niên vẫn chưa lành hẳn. Dưới mái chòi nhỏ dựng tạm bên rìa rừng, hắn ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, chậm rãi điều tức.

Khí tức trong cơ thể hắn đã bắt đầu lưu chuyển mượt mà. Mỗi khi hít vào thở ra, hắn có thể cảm nhận luồng nội lực nhỏ bé nhưng vững chắc đang mở rộng từng kinh mạch như dòng suối len vào đá cứng. Tâm pháp Vô Ảnh đang dần hòa vào máu thịt hắn.

Nhưng trong đầu... lại rối loạn.

Từ sau trận chiến với Huyết Đao Thủ, những giấc mơ kỳ lạ xuất hiện mỗi đêm. Lúc là cánh rừng đỏ như máu, lúc là một gian đại sảnh lộng lẫy ánh đèn, có người gọi hắn là “Thiếu chủ”. Có khi lại là một nữ nhân áo trắng, ôm lấy hắn giữa bão lửa, thì thầm:

“Ngươi không thể quên… Dù ký ức mất, máu vẫn nhớ.”

Hắn choàng tỉnh. Hơi thở gấp, lưng áo đẫm mồ hôi.

Bên ngoài, Lục Diệp vừa trở về từ chợ phiên. Nàng mang theo một ít thuốc, vài gói bánh khô và một cuốn sách cũ rách bìa.

“Này,” – nàng nói, đưa sách cho hắn – “Ta tìm được trong hiệu sách cũ ở trấn nhỏ phía nam. Ghi chép về các môn phái từng tồn tại ba mươi năm trước. Có thể giúp ngươi tìm lại gốc gác.”

Thiếu niên đón lấy, lật từng trang với ánh mắt nôn nóng. Khi đến gần cuối, tay hắn khựng lại.

Một trang giấy bạc màu, ghi vắn tắt:

Vô Ảnh Môn – môn phái bí ẩn từng khuấy đảo giang hồ, nổi danh với tuyệt học “Vô Ảnh Tâm Kinh” và thân pháp “Ảnh Phi Hồi Tuyết”. Mười năm trước bị diệt môn trong đêm, không rõ hung thủ. Lời đồn cho rằng nội bộ phản loạn, có kẻ phản môn đầu nhập Ma giáo...

Bên dưới là một bức họa phác chân dung vị chưởng môn cuối cùng. Người ấy… có đôi mắt giống hệt hắn.

Tim thiếu niên đập mạnh. Tay siết chặt bìa sách đến mức gân nổi trắng.

“Ta... là con của chưởng môn?” – hắn lẩm bẩm.

Lục Diệp khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Rất có thể. Ngươi có bí kíp, có lệnh bài, có nội công phù hợp Vô Ảnh. Nếu đúng là vậy, ngươi không chỉ là truyền nhân. Ngươi là người thừa kế.”

Bầu không khí nặng trĩu.

Thiếu niên im lặng thật lâu. Rồi hắn mở bọc vải, lấy ra lệnh bài thép đen từng bị gỉ sét, khẽ cạo lớp bụi bám ngoài viền. Một dòng chữ hiện lên dưới ánh nắng:

Thiếu Chủ – Lạc Vân

Bàn tay hắn khựng lại.

Lạc Vân — một cái tên như sét đánh ngang đầu. Đầu hắn đau như bị kim châm, ký ức như mảnh gương vỡ bắn loạn. Hình ảnh cha mẹ, đồng môn, kẻ phản bội, máu nhuộm đại điện... Tất cả chợt lóe rồi lại biến mất, để lại chỉ một điều rõ ràng: Hắn không phải vô danh. Hắn là Lạc Vân – Thiếu chủ cuối cùng của Vô Ảnh Môn.

Cùng lúc đó, một con chim sắt bay vụt qua trời, kèm theo một mảnh giấy buộc vào chân.

Thiếu niên gỡ ra, đọc vội:

“Kẻ từng phản môn hiện ở Thiên Ma Cốc. Nếu muốn biết ai giết cha mẹ ngươi… hãy đến.”

Tờ giấy không ký tên. Nhưng nét chữ... quen thuộc đến lạ.

Lục Diệp đọc xong, sắc mặt tái đi. “Thiên Ma Cốc… nơi đó là tử địa.”

Lạc Vân – giờ đây đã nhớ lại tên mình – đứng dậy, ánh mắt lạnh như đêm sâu.

“Ta phải đi. Quá khứ của ta, không ai được che giấu nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!