Vô Danh Lãng Khách

Chương 8: Trận Chiến Bên Vách Núi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Ma Cốc – nơi được giang hồ truyền tụng như cấm địa. Không phải vì địa hình hiểm trở, mà bởi nơi đó là vùng đất máu, nơi từng diễn ra trận huyết chiến năm xưa giữa Vô Ảnh Môn và Ma giáo.

Lạc Vân đứng trên vách núi cheo leo, gió thổi bạt mái tóc dài, dưới chân là vực sâu hun hút, trước mặt là cửa vào cốc – một khe hẹp chỉ đủ một người đi lọt, tối tăm như miệng rắn độc.

Lục Diệp đi cùng đến đây, nhưng không thể tiến vào sâu hơn. “Ngươi chắc chứ?” – nàng hỏi, giọng trầm. “Một mình ngươi chống lại kẻ từng phản bội cả môn phái? Hắn có thể mạnh hơn bất kỳ ai ngươi từng gặp.”

Lạc Vân siết chặt chuôi kiếm gỗ. Giờ đây hắn đã không còn chỉ là một thiếu niên mất trí – hắn là người thừa kế duy nhất của Vô Ảnh Môn.

“Ta không đến để trả thù… mà để hỏi tội.”

Rồi hắn bước vào khe đá. Bóng dáng dần nuốt vào bóng tối.


Bên trong Thiên Ma Cốc là một thế giới khác. Vách đá dựng đứng, dây leo chằng chịt như xương khô, hơi sương lạnh buốt thấm vào tận da thịt. Nhưng Lạc Vân không chậm bước. Bàn chân hắn nhẹ như lá rơi, mỗi bước đi đều có tiết tấu như luyện thành từ trăm lần sinh tử.

Phía trước, giữa một bãi đất bằng trải sỏi trắng, một người đang ngồi chờ.

Đó là một trung niên, tóc dài bạc trắng, y phục màu tro nhạt, kiếm gác ngang đùi. Ánh mắt ông ta sắc như đao, bình thản mà nguy hiểm. Trên ngực áo có thêu một phù hiệu hình ngọn lửa đen – biểu tượng của Ma giáo.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Vân một lúc lâu, rồi thở dài:
“Cuối cùng… ngươi cũng đến. Vẫn còn sống sau từng ấy năm, chứng tỏ ngươi quả là cốt nhục của hắn.”

Lạc Vân cất giọng, lạnh như sắt:
“Ngươi là ai?”

“Ta từng là đại hộ pháp của Vô Ảnh Môn. Sau đó, là người đã mở cổng dẫn Ma giáo vào diệt môn.” – Ông ta đáp, không chút do dự.

Lạc Vân nắm chặt chuôi kiếm, giọng run nhẹ:
“Vì sao?”

“Vì cha ngươi quá cố chấp,” – ông ta nói, ánh mắt trầm sâu như đá cổ – “Vô Ảnh Môn không muốn cúi đầu. Nhưng giang hồ thay đổi rồi, kẻ giữ đạo bị diệt, kẻ theo thời sống dai. Ta lựa chọn sống. Còn ngươi… đến đây để chết à?”

Không đợi trả lời, ông ta tung mình lên như cánh én. Kiếm rút ra từ vỏ tạo thành tiếng hú như rồng gầm. Chiêu đầu tiên đã là sát chiêu!

Lạc Vân nghiến răng, thân hình như lướt trong sương. Hắn đáp lại bằng “Ảnh Phi Hồi Tuyết” – thân pháp mà hắn đã luyện đến mức gần như không còn trọng lực. Mũi kiếm gỗ chạm vào thân kiếm đối phương, tóe lửa như sắt mài đá.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng kiếm va chạm dồn dập như tiếng trống chiến. Cả hai người đều nhanh đến mức chỉ thấy bóng áo và ánh thép xoay vòng giữa bãi đá trắng.

Lạc Vân chợt nhận ra – từng chiêu của ông ta không lạ. Hắn đã từng thấy... trong ký ức mơ hồ của tuổi thơ. Người này... từng dạy hắn luyện kiếm.

Một chiêu "Hoành Ảnh Đoạn Không" của đối phương sượt qua, rạch toạc vai áo hắn, máu phun nhẹ. Nhưng Lạc Vân không lùi – hắn nhắm đúng sơ hở, điểm thẳng vào huyệt Hậu Tâm.

“Trúng rồi!”

Nhưng... trúng mà không trúng. Đó chỉ là một tàn ảnh.

Phía sau lưng, giọng ông ta vang lên:
“Ngươi học được Vô Ảnh. Nhưng chưa hiểu được Vô Ảnh thật sự là gì!”

Lạc Vân quay phắt lại, xoay người đánh trả, nội lực tuôn ra như suối. Cả hai cùng bị đánh văng ngược – ông ta trượt dài ra sau, miệng ho ra máu. Lạc Vân quỳ gối, máu nhỏ từng giọt trên đá.

Trận đấu chưa phân thắng bại. Nhưng lần đầu tiên, trong mắt kẻ phản bội, hiện lên sự kinh ngạc:

“Hắn… không chỉ là truyền nhân. Hắn là kẻ kế thừa chân chính.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!