vợ hợp đồng của tôi

Chương 3: Bản hợp đồng 10 điều cấm kỵ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên trong căn biệt thự nhà họ Trịnh, Lâm Tư Nhiên thức dậy trong một không gian xa hoa đến choáng ngợp.

Rèm cửa màu trắng buông nhẹ, ánh nắng sớm chiếu lên sàn gỗ bóng loáng. Căn phòng rộng gấp mười lần nơi cô thuê trước đây, tất cả đều gọn gàng, tinh tế, mang hương vị lạnh lùng đặc trưng của chủ nhân căn nhà — Trịnh Hạo Thiên.

Cô ngồi dậy, đầu vẫn còn mơ hồ, mất một lúc mới nhớ ra:

Tối qua… cô đã ký bản hợp đồng hôn nhân.

Một năm.

Mười điều khoản.

Một cuộc hôn nhân không tình yêu, không ràng buộc.

Cô thở dài, đưa tay vuốt tóc. “Từ hôm nay, mình là… vợ của tổng tài sao?”

Ý nghĩ ấy nghe vẫn thật lạ lẫm.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Quản gia Lưu — một người đàn ông trung niên hiền lành — bước vào, mỉm cười:

“Phu nhân, cậu chủ đang đợi cô ở phòng làm việc. Ngài bảo có chuyện cần nói.”

Cô khẽ gật đầu, chỉnh lại váy, rồi bước ra.

Phòng làm việc của Trịnh Hạo Thiên nằm ở tầng hai, không quá xa phòng ngủ chính. Khi cô bước vào, anh đang đứng bên cửa sổ, áo sơ mi trắng, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt nhìn ra khu vườn phía xa.

Ánh sáng sớm hắt lên gương mặt anh — góc cạnh, trầm tĩnh, kiêu ngạo.

“Cô dậy rồi à.” – Anh nói, giọng trầm thấp, không nhìn lại.

“Anh tìm tôi có việc gì?” – Cô hỏi, đứng cách anh vài bước, giữ khoảng cách tự nhiên.

Hạo Thiên đặt cốc xuống bàn, xoay người, ánh mắt như lưỡi dao sắc lướt qua cô.

Trên bàn gỗ, một tập hồ sơ mới được đặt ngay ngắn — bìa ghi rõ: “Phụ lục hợp đồng hôn nhân – 10 điều quy định bổ sung.”

Cô nhướng mày: “Chúng ta còn cần phụ lục sao?”

Anh kéo ghế ngồi, giọng điềm nhiên:

“Bản chính chỉ là khung pháp lý. Phụ lục này mới là thứ quy định chi tiết để tránh rắc rối. Cô nên đọc kỹ trước khi ký.”

Cô chậm rãi ngồi xuống đối diện, mở tập giấy ra.

Ngay dòng đầu tiên, cô đã suýt phun ngụm nước tưởng tượng ra ngoài.

Điều 1: Hai bên không được ngủ chung giường, ngoại trừ trường hợp đặc biệt được cả hai bên đồng ý.

Cô ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn anh:

“Anh viết cái gì thế này?”

Anh nhướn mày, thản nhiên:

“Chúng ta là vợ chồng hợp đồng, không phải thật. Tôi không muốn hiểu lầm.”

Cô siết tờ giấy, cố nén cười:

“Anh sợ tôi quyến rũ anh chắc?”

Khóe môi anh cong nhẹ:

“Tôi không sợ, chỉ muốn giữ khoảng cách. Tôi không thích phụ nữ động vào mình khi chưa có lý do chính đáng.”

Cô đảo mắt: “Được, điều 1 coi như thông qua.”

Cô đọc tiếp.

Điều 2: Không được yêu đối phương.

Cô ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm:

“Điều khoản này… khá kỳ quặc.”

“Không kỳ chút nào.” – Anh đáp – “Tình cảm là thứ dễ làm hỏng hợp đồng nhất. Tôi không muốn phiền toái.”

“Vậy nếu là anh yêu tôi thì sao?” – Cô hỏi, giọng nửa trêu nửa nghiêm túc.

Anh dừng bút, ánh mắt khẽ nheo lại:

“Điều đó sẽ không xảy ra.”

Cô mím môi, nhếch cười: “Tự tin ghê.”

Điều 3: Cấm tiết lộ mối quan hệ hôn nhân cho người ngoài, trừ khi có sự đồng ý của bên kia.

Điều 4: Không được tự ý rời khỏi biệt thự nhà họ Trịnh khi chưa thông báo.

Cô chau mày:

“Tôi là vợ, chứ không phải nhân viên bị quản thúc.”

Anh nhún vai:

“Biệt thự này có nhiều chuyện phức tạp. Cô rời đi đột ngột, truyền thông phát hiện sẽ rắc rối. Tôi đang bảo vệ cô.”

Cô liếc anh, nghi ngờ: “Anh nói nghe có vẻ hợp lý nhỉ.”

Anh thản nhiên: “Bởi vì nó hợp lý thật.”

Điều 5: Không được xen vào công việc cá nhân của đối phương, đặc biệt là đời tư, bạn bè, và… người cũ.

Cô nhướng mày: “Người cũ?”

Anh chống cằm:

“Tôi không muốn những chuyện rắc rối trong quá khứ của cô xuất hiện trước truyền thông, cũng không muốn người cũ của tôi gây hiểu lầm.”

Cô khẽ cười nhạt:

“Vậy anh có nhiều người cũ lắm à?”

Anh đáp tỉnh bơ: “Không nhiều, nhưng đủ khiến báo chí phát điên nếu biết tôi kết hôn.”

Cô thở dài: “Được rồi, anh thắng.”

Điều 6: Mỗi tuần phải cùng nhau xuất hiện công khai ít nhất một lần để duy trì hình ảnh “vợ chồng hạnh phúc”.

Điều 7: Khi ở nơi công cộng, phải giữ thái độ thân mật vừa đủ, không giả tạo, cũng không quá xa cách.

Điều 8: Không được phép mang ai khác về biệt thự, dù là bạn bè hay đồng nghiệp.

Điều 9: Khi ở cùng, phải tôn trọng lẫn nhau, không được xúc phạm, gây tổn thương hoặc công kích cá nhân.

Điều 10: Hợp đồng chỉ kéo dài 12 tháng. Sau khi hết hạn, cả hai bên chấm dứt mọi ràng buộc, không ai được nhắc lại mối quan hệ này.

Khi đọc đến cuối, cô buông giấy, ngẩng lên nhìn anh:

“Anh đúng là tổng tài điển hình – mọi thứ phải rõ ràng, không để cảm xúc xen vào.”

Anh cười nhẹ, giọng thấp:

“Cảm xúc chỉ khiến con người mất kiểm soát. Tôi không có thói quen đó.”

Cô khoanh tay, nghiêng đầu:

“Thật đáng tiếc. Sống mà không có cảm xúc, khác gì cỗ máy.”

Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi đáp:

“Thà làm cỗ máy còn hơn bị phản bội.”

Câu nói ấy khiến cô khựng lại. Trong giọng anh có gì đó rất khẽ — lạnh lùng, nhưng cũng ẩn chứa một nỗi đau mà anh không nói ra.

Cô không hỏi thêm. Ai cũng có quá khứ, cô hiểu điều đó.

Cô đặt bút ký vào phụ lục, nét chữ nghiêng thanh thoát.

“Xong. Giờ anh yên tâm chưa?”

Anh mỉm cười, ký tên bên cạnh.

“Tốt. Từ hôm nay, chúng ta chính thức là vợ chồng hợp đồng – có điều khoản, có ràng buộc, và… có giới hạn.”

Cô đứng dậy, giọng nhẹ mà cứng:

“Yên tâm. Tôi sẽ không vượt giới hạn đâu.”

Anh nhìn theo bóng cô, đôi mắt khẽ tối đi. Không hiểu sao, khi nghe câu ấy, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó chịu mơ hồ.

Buổi chiều, Tư Nhiên xuống phòng bếp cùng dì giúp việc. Dì Lưu rất dễ mến, thấy cô ngập ngừng, liền cười hiền:

“Phu nhân cứ thoải mái. Cậu chủ tuy lạnh lùng, nhưng thật ra rất chu đáo. Có điều, cậu ấy sống khép kín lắm, ít khi để ai lại gần.”

“Vậy sao?” – Cô hỏi, tay cầm cốc nước, ánh mắt vô tình hướng về phía phòng làm việc tầng trên.

“Ừ. Trước đây, có một cô gái… nhưng thôi.” – Dì Lưu ngập ngừng, rồi lảng sang chuyện khác.

Tư Nhiên mỉm cười, không hỏi thêm.

Cô nhớ lại điều khoản thứ hai — “Không được yêu đối phương.”

Có lẽ, anh viết điều đó không chỉ để ngăn cô, mà là để ngăn chính bản thân mình khỏi một vết thương cũ.

Buổi tối, sau bữa ăn, Hạo Thiên bảo cô lên phòng khách để “bổ sung phần cuối của hợp đồng.”

Cô cau mày: “Còn phần nào nữa?”

Anh đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, chỉ vỏn vẹn ba dòng chữ:

“Khi xuất hiện trước mặt gia đình tôi, cô phải đóng vai người vợ dịu dàng, hiểu chuyện, biết nghe lời. Tuyệt đối không được cãi mẹ tôi.”

Cô bật cười:

“Anh tưởng tôi là robot à?”

Anh nghiêng đầu, giọng trầm thấp, hơi khàn:

“Không, chỉ là… mẹ tôi không thích phụ nữ mạnh mẽ. Tôi không muốn cô chịu thiệt.”

Cô khẽ sững lại. Một thoáng ấm áp len qua.

“Anh… đang lo cho tôi sao?”

Anh nhún vai:

“Chỉ là trách nhiệm của một người chồng hợp đồng.”

“Ồ, vậy sao?” – Cô đáp, nửa tin nửa cười – “Nghe mà thấy… hơi giả tạo.”

Anh bật cười, hiếm hoi lắm cô mới thấy anh cười thật lòng như vậy. Nụ cười khiến gương mặt lạnh lùng ấy dịu đi hẳn.

“Tôi không giỏi giả tạo đâu, Lâm Tư Nhiên.”

Khoảnh khắc đó, cô bỗng thấy tim mình khẽ run.

Cô vội quay đi, lảng sang chuyện khác:

“Thôi được rồi, tôi sẽ nhớ vai diễn. Chỉ cần anh đừng phá kịch bản.”

“Yên tâm.” – Anh đáp, giọng nửa đùa nửa thật – “Tôi thuộc thoại rất nhanh.”

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong ánh đèn vàng ấm áp. Không khí thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn — không còn căng thẳng của hợp đồng, mà giống như hai người bạn cùng chơi một trò đóng vai kỳ lạ.

Đêm xuống.

Tư Nhiên trở về phòng, đứng trước gương, tháo đôi khuyên tai nhỏ. Trong gương, gương mặt cô phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt sâu hơn sau một ngày dài.

“Không được yêu đối phương…” – Cô lẩm bẩm, nhớ lại điều khoản thứ hai.

Cô cười nhạt:

“Yên tâm đi, Trịnh Hạo Thiên, tôi sẽ không bao giờ phạm điều cấm ấy đâu.”

Nhưng khi cô nằm xuống, hình ảnh người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm, nụ cười nhẹ hiếm hoi và giọng nói trầm ấm lại hiện ra.

Cô trở mình, kéo chăn che kín mặt.

“Đúng là mình điên rồi.”

Còn ở tầng dưới, trong phòng làm việc, Trịnh Hạo Thiên ngồi một mình bên bàn, nhìn tờ phụ lục hợp đồng đã ký. Anh chạm tay lên chữ ký của cô, khẽ cười.

“Không được yêu đối phương…” – anh lặp lại câu ấy, giọng khàn khàn – “Nghe đơn giản thật.”

Nhưng không hiểu sao, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh đôi mắt ướt của cô đêm mưa hôm ấy, và nụ cười cứng cỏi khi ký tên sáng nay.

Anh bật cười nhạt, rót thêm rượu.

“Chỉ là hợp đồng thôi mà. Đừng nghĩ nhiều.”

Thế nhưng, chính anh cũng không biết — có những thứ càng cố dặn lòng “đừng nghĩ nhiều”, thì càng khắc sâu hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×