vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 10: Sau ánh đèn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tiệc kết thúc muộn.

Xe lăn bánh rời khỏi khách sạn Minh Châu, ánh đèn phía sau dần khuất trong gương chiếu hậu.

Trong khoang xe, chỉ còn tiếng động cơ đều đều và hương nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ ghế da.

Tô Nhiễm ngồi bên cạnh, tay nắm chặt túi xách, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lòng vẫn chưa thôi rung động vì những gì anh nói trong buổi tiệc.

“Tôi tự nguyện ở lại.”

Câu nói ấy cứ vang lên mãi trong đầu cô, khiến tim cô đập loạn nhịp.

Cô quay sang nhìn anh, thấy anh vẫn ngồi nghiêng người về phía trước, một tay đặt hờ lên đùi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía trước.

Ánh sáng đường phố hắt qua gương mặt anh, phản chiếu lên sống mũi cao thẳng, khiến anh càng thêm xa cách – nhưng cũng vì thế mà không thể rời mắt.

“Anh không mệt sao?” – Cô hỏi nhỏ, phá vỡ sự im lặng.

Anh nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu nhìn cô: “Mệt thì có ích gì? Em sẽ quan tâm à?”

Cô giật mình, khẽ mím môi. “Tôi... chỉ hỏi thôi.”

Khóe môi anh khẽ cong, ánh nhìn dịu xuống: “Tôi biết. Nhưng nghe vậy vẫn thấy vui.”

Cô ngẩn người, không hiểu vì sao tim lại đập nhanh đến thế.

Xe rẽ vào con đường vắng, ánh đèn đường kéo thành từng vệt dài. Cô cúi xuống, khẽ khàng nói:

“Cảm ơn... vì hôm nay.”

Anh im lặng vài giây rồi đáp: “Không cần cảm ơn. Anh chỉ làm điều đáng lẽ nên làm từ lâu.”

Giọng nói của anh trầm, thấp, mang theo chút mệt mỏi.

Cô quay sang, thấy anh tháo cà vạt, khẽ xoa vùng cổ. Một bên cổ áo hơi mở, lộ ra làn da trắng và đường xương quai xanh rõ ràng.

Ánh nhìn cô khựng lại rồi vội lảng đi, tim đập loạn xạ.

“Anh... thật sự không sợ mất mặt à? Giới truyền thông có thể lại thêu dệt thêm chuyện.”

Anh cười nhạt: “Mặt tôi không dễ mất thế đâu. Còn nếu họ viết tiếp, tôi càng có cớ bảo vệ em.”

“Anh...” – Cô nghẹn lời.

Mỗi khi anh nói những câu như vậy, cô lại không biết phải đáp thế nào. Anh luôn bình thản, nhưng từng câu nói lại như chạm vào nơi mềm nhất trong lòng cô.

Xe dừng trước biệt thự.

Cô bước xuống, gió đêm phả vào mặt, lạnh buốt nhưng dễ chịu.

Anh đi chậm phía sau.

Khi cô sắp bước lên bậc thềm, gót giày trượt nhẹ, suýt ngã.

Bàn tay anh lập tức vươn ra, kéo cô vào lòng.

Cô choáng váng vài giây, mùi hương bạc hà từ áo anh tràn ngập khứu giác.

Khi nhận ra bản thân đang dựa hẳn vào ngực anh, cô giật mình đẩy ra, khuôn mặt đỏ bừng:

“Xin lỗi, tôi... tôi không cố ý.”

Anh cúi xuống, khẽ cười: “Tôi đâu có nói em cố ý.”

Giọng nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến tim cô đập thình thịch.

Cô quay đi, bước nhanh vào nhà. Anh theo sau, lặng lẽ.

Trong phòng khách, ánh đèn ấm áp phủ xuống.

Quản gia đã dọn sẵn trà gừng.

“Phu nhân, cậu chủ, mời hai người dùng trà cho ấm.”

“Cảm ơn.” – Cô đáp nhỏ.

Anh ngồi xuống đối diện, tháo áo vest, tay áo sơ mi xắn lên để lộ cổ tay rắn chắc.

Hơi thở của anh bình thản, nhưng ánh mắt nhìn cô lại mang theo điều gì đó khó gọi tên.

“Ngày mai có lịch họp, em không cần dậy sớm đâu.”

“Anh bận thì cứ đi làm, tôi tự lo được.”

Anh khẽ gật, ánh nhìn vẫn không rời khỏi cô.

Sau vài giây im lặng, anh bỗng nói:

“Tôi đã suy nghĩ.”

Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Suy nghĩ gì?”

“Về chúng ta.”

Cô khựng lại.

Không khí trong phòng bỗng trở nên khác lạ – trầm lắng, sâu và mơ hồ.

Anh dựa người ra sau ghế, giọng thấp:

“Hợp đồng kết hôn kia... vốn chỉ kéo dài một năm. Nhưng nếu bây giờ tôi nói, tôi không muốn nó kết thúc thì sao?”

Cô mở to mắt, không dám tin vào tai mình.

“Anh... có ý gì?”

“Có nghĩa là, tôi không muốn đây chỉ là một cuộc trao đổi.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô. – “Tôi muốn thật lòng.”

Những lời ấy như rơi xuống tim cô, làm tan mọi lớp phòng bị.

Cô cúi đầu, siết chặt tay: “Anh nói dễ quá. Tôi thì không biết phải tin vào đâu nữa.”

Anh bước lại gần, dừng trước mặt cô, khẽ nâng cằm cô lên:

“Vậy em muốn tôi phải làm gì thì mới tin?”

Ánh mắt anh gần đến mức cô thấy rõ từng sợi mi dài, từng hơi thở nóng rực phả vào da.

Cô lùi lại, tim đập mạnh: “Đừng như thế...”

Anh vẫn cúi xuống, giọng khàn khàn:

“Tôi chỉ muốn nói rõ với em. Không còn giả, không còn hợp đồng, không còn khoảng cách.”

Cô im lặng.

Một lúc sau, cô khẽ nói: “Anh từng bảo không tin vào tình yêu.”

“Đúng.” – Anh mỉm cười nhạt. – “Cho đến khi em bước vào.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy – ấm áp và chân thành đến mức không thể nghi ngờ.

Không khí giữa hai người lặng đi.

Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và nhịp tim không đều.

Gió ngoài cửa sổ khẽ thổi, rèm lay nhẹ.

Anh quay đi, khẽ nói: “Em mệt rồi, lên nghỉ đi.”

Cô gật đầu, định bước lên cầu thang thì anh gọi lại:

“Tô Nhiễm.”

Cô quay đầu.

“Cảm ơn em, vì hôm nay đã ở bên tôi.”

Cô mỉm cười, khẽ đáp: “Lẽ ra tôi mới là người cảm ơn anh.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát, rồi cô quay đi.

Đêm đã khuya.

Tô Nhiễm thay đồ, ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi lên làn da trắng mịn.

Cô nhìn xuống vườn – ánh đèn phòng khách vẫn còn sáng.

Anh chưa ngủ.

Cô chần chừ một lúc, rồi lấy điện thoại, gõ vài dòng tin nhắn:

“Anh ngủ chưa?”

Không tới một phút sau, tin nhắn trả lời xuất hiện:

“Chưa. Em xuống đây đi.”

Cô giật mình, tim đập thình thịch.

Khi cô bước xuống, anh đang ngồi ở sofa, áo sơ mi trắng, cúc trên mở lơi lả, tay cầm tách trà.

Thấy cô, anh khẽ cười: “Tôi đoán em sẽ không ngủ được.”

Cô ngồi xuống đối diện, giọng nhỏ: “Tôi... chỉ muốn nói chuyện một chút.”

“Về chuyện gì?”

“Về buổi tối nay.”

Anh im lặng, đợi cô nói tiếp.

Cô nhìn xuống ly trà, giọng khẽ như gió:

“Anh biết không, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ có ai đứng ra bảo vệ mình. Khi anh nói câu đó giữa đám đông... tôi thật sự không biết phải làm sao.”

“Vậy bây giờ em biết chưa?” – Anh hỏi, giọng khẽ.

“Biết gì?”

“Biết rằng em không còn một mình nữa.”

Cô ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt ấy.

Một cảm giác lạ lan tỏa trong lồng ngực – vừa ấm, vừa đau, vừa ngọt.

“Anh luôn nói những câu khiến người ta không biết phải trả lời thế nào.” – Cô khẽ cười.

“Thế thì đừng trả lời.” – Anh nhún vai, cười nhẹ. – “Chỉ cần nhớ là thật lòng là được.”

Cô mím môi, ánh nhìn mềm đi.

“Lục Dạ Thần...”

“Hửm?”

“Nếu... nếu tôi nói tôi sợ tin anh, anh sẽ làm gì?”

Anh đặt ly trà xuống, đứng dậy, bước đến bên cô.

Cô ngẩng đầu theo phản xạ, nhưng anh chỉ cúi xuống, chạm khẽ vào mái tóc cô.

“Vậy thì tôi sẽ khiến em hết sợ. Không bằng lời, mà bằng thời gian.”

Cô ngẩn người, lòng dậy lên cơn sóng lạ.

Anh không hôn, không vội vàng, chỉ khẽ đặt tay lên vai cô, giọng trầm:

“Ngủ đi, Nhiễm. Mọi thứ sau này, cứ để tôi lo.”

Cô nhìn theo bóng anh bước lên cầu thang, ánh sáng đèn hắt lên từng bậc, mỗi bước của anh đều vững vàng như chính lời anh nói.

Đêm ấy, cô nằm trên giường, mắt mở trừng trừng.

Câu nói “Tôi sẽ khiến em hết sợ” cứ vang mãi trong đầu.

Cô không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết tim mình đã không còn yên lặng như trước nữa.

Ngoài kia, gió khẽ lay tán cây, trăng bạc rơi xuống cửa sổ.

Một chương mới trong mối quan hệ giữa họ đang mở ra — lặng lẽ, nhưng đầy hứa hẹn.

“Tình yêu, đôi khi không bắt đầu bằng lời tỏ tình, mà bằng câu hứa giản đơn: ‘Cứ để tôi lo.’”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×