Ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa, rơi thành từng vệt vàng nhạt trên sàn gỗ.
Tô Nhiễm khẽ trở mình, mắt mở ra trong trạng thái mơ màng.
Mấy giây đầu, cô còn chưa nhớ mình đang ở đâu.
Phòng ngủ rộng, tông trắng kem, trên bàn là bình hoa tươi được thay mới.
Tất cả gọn gàng, tinh tế — không có mùi thuốc sát trùng như bệnh viện, cũng chẳng có cảm giác xa lạ như khách sạn.
Rồi cô chợt nhớ: đây là biệt thự của anh.
Là nhà của họ.
Tim cô khẽ run. Cảm giác này, kỳ lạ thay, vừa bình yên vừa khiến người ta không dám thở mạnh.
Cô ngồi dậy, choàng áo ngủ, định bước xuống lầu thì nghe mùi cà phê thoảng lên.
Tiếng muỗng chạm vào tách vang đều, nhẹ nhàng.
Cô rón rén đi ra khỏi phòng, dừng lại ở lan can tầng hai — hình ảnh đập vào mắt khiến cô bất giác ngẩn người.
Anh đang trong bếp.
Áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, dáng người cao thẳng, từng động tác pha cà phê đều nhịp nhàng đến mức không nỡ rời mắt.
Hơi sương của buổi sáng len qua khung cửa kính, rơi lên vai anh, làm sáng lên từng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Cô nhìn một lát rồi tự bật cười.
Người đàn ông này, từng khiến cả giới tài chính sợ đến mức không dám nhìn thẳng, vậy mà giờ lại đang đứng đó, chăm chú khuấy ly cà phê như một người chồng mẫu mực.
“Dậy rồi à?”
Giọng anh vang lên khiến cô giật mình.
“Anh biết tôi đứng đây?”
“Ừ.” – Anh quay lại, ánh mắt nửa cong nửa trêu. – “Em nhìn tôi lâu như vậy, sao tôi không biết.”
Cô đỏ mặt, vội đi xuống. “Tôi... chỉ ngạc nhiên thôi.”
“Ngạc nhiên vì tôi biết pha cà phê à?”
“Không, vì... anh trông khác quá.”
Anh nhướng mày: “Khác thế nào?”
Cô mím môi, ngập ngừng: “Trông... giống người bình thường.”
Anh bật cười khẽ, giọng ấm đến mức khiến không khí buổi sáng mềm hẳn ra:
“Vậy trước giờ anh không phải người bình thường sao?”
Cô lúng túng, né ánh mắt anh, nhưng môi khẽ cong: “Không, anh là người... phi thường.”
Anh im vài giây, rồi chậm rãi rót cà phê ra hai tách: “Nếu là phi thường trong mắt em thì tôi nhận.”
Bữa sáng giản dị – bánh mì nướng, trứng lòng đào, cà phê sữa.
Cô ngồi đối diện, cẩn thận cắt từng miếng trứng, trong khi anh đọc email trên máy tính bảng.
Một lúc sau, anh lên tiếng:
“Hôm nay em có lịch họp ở công ty đúng không?”
“Ừ. Có một buổi họp báo cáo tiến độ dự án.”
“Anh sẽ cho tài xế đưa em đi.”
“Không cần, tôi tự đi được.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt hơi nghiêm: “Không có ‘tự’ gì hết. Em vừa mới bị paparazzi chụp đêm qua, nếu lại đi một mình, sẽ có tin mới ngay.”
Cô im lặng. Anh nói đúng, chỉ là cô vẫn chưa quen với việc được “quan tâm” đến từng chi tiết như vậy.
“Anh cứ bận việc của anh đi.” – Cô nhẹ giọng. – “Đừng vì tôi mà mất thời gian.”
“Em không phải mất thời gian của tôi.” – Anh nói, đặt tách cà phê xuống. – “Em là việc của tôi.”
Câu nói ấy rơi xuống giữa không gian sáng sớm, nhẹ như gió nhưng khiến tim cô khựng lại.
Cô không biết đáp gì, chỉ cúi đầu, mỉm cười lúng túng.
Khi cô chuẩn bị rời khỏi nhà, anh đứng ở cửa, khoanh tay nhìn:
“Cúc áo em chưa cài hết.”
Cô giật mình nhìn xuống.
Đúng thật, chiếc áo sơ mi trắng cài hờ một khuy gần cổ. Cô vội sửa lại, nhưng tay run run.
Anh bước đến gần, giọng trầm mà nhẹ: “Để tôi.”
Ngón tay anh chạm vào cổ áo cô, cài từng khuy. Cử chỉ chậm rãi, tự nhiên đến lạ.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình.
Cô khẽ ngẩng lên — đúng lúc anh ngước xuống.
Ánh mắt giao nhau.
Khoảnh khắc ấy như bị đóng băng.
Anh khẽ cười, hạ giọng: “Xong rồi. Đừng để người khác nhìn thấy như thế.”
Cô quay đi, tim như nhảy loạn: “Anh... nói gì nghe như đang ghen vậy.”
“Ừ.” – Anh đáp gọn, bình thản như thể chỉ nói một sự thật hiển nhiên.
Cô quay phắt lại: “Anh—”
“Anh không phủ nhận.” – Anh mỉm cười. – “Đi làm đi, đừng để muộn.”
Cô đỏ mặt, vội bước ra xe.
Cửa xe đóng lại, nhưng ánh nhìn của anh vẫn theo đến khi xe rẽ khỏi cổng.
Ở công ty, cả buổi sáng, đồng nghiệp trong phòng cứ liếc nhìn cô mãi.
Thậm chí, có người ghé tai nhau bàn tán nhỏ giọng:
“Hôm qua thấy trên báo chưa? Tổng Giám đốc Lục công khai bảo vệ vợ trước truyền thông đó.”
“Thật á? Chắc chỉ là chiêu PR thôi. Tô Nhiễm mà khiến anh ta động lòng thật sao?”
“Cũng không biết... nhưng hôm nay nhìn cô ấy khác hẳn.”
Cô làm như không nghe thấy, chỉ tập trung vào màn hình máy tính.
Nhưng tim cô vẫn nhói nhẹ.
Cái danh “vợ trên hợp đồng” vẫn còn đeo bám, khiến người ta nhìn cô bằng ánh mắt nửa tò mò nửa thương hại.
Đến khi bước ra khỏi phòng họp, cô gặp cô thư ký tên Dĩnh – dáng người cao, gương mặt thanh tú.
“Chào phu nhân.” – Dĩnh mỉm cười đầy lễ phép.
“Cứ gọi tôi là Tô Nhiễm thôi.”
“Dạ... nhưng Tổng Giám đốc dặn không được gọi như thế.”
“Anh ấy... dặn?” – Cô ngạc nhiên.
“Vâng, nói rõ là ‘đó là danh phận chính thức, không được xem nhẹ’.”
Tô Nhiễm đứng lặng vài giây, lòng dâng lên cảm giác vừa buồn cười vừa ấm áp khó tả.
Cô khẽ đáp: “Tôi biết rồi.”
Buổi chiều, khi tan làm, cô bước ra cửa công ty, thấy chiếc xe quen thuộc đã đỗ sẵn.
Tài xế nói: “Cậu chủ bảo tôi đợi cô.”
Cô khẽ thở dài.
Cứ như thế này, chắc cô không còn đường trốn.
Xe chạy chưa được bao lâu thì anh gọi điện đến.
“Lên xe rồi à?”
“Rồi. Anh bận không?”
“Không. Tôi đang trên đường về.”
Cô nghe thấy tiếng giấy sột soạt bên kia, hình như anh đang ký hợp đồng.
“Anh đừng làm việc khi đang lái xe.”
Anh cười nhẹ: “Tôi đâu có lái. Tôi có tài xế riêng mà.”
Cô im lặng, môi khẽ cong.
Không hiểu sao, chỉ cần nghe giọng anh thôi, mọi mệt mỏi trong ngày đều tan đi.
Về đến nhà, trời đã nhá nhem.
Trong phòng khách, anh đã thay đồ ở nhà, đang đứng nói chuyện điện thoại.
Thấy cô, anh ra hiệu im lặng, rồi cúp máy.
“Công việc ổn không?” – Anh hỏi.
“Cũng tạm. Có vài người... nói linh tinh.”
Anh nhíu mày: “Ai?”
“Không có gì đâu. Tôi quen rồi.”
“Nhưng tôi không quen.” – Anh đáp, giọng lạnh đi nửa bậc. – “Nếu họ còn đụng chạm đến em, tôi sẽ cho nghỉ việc toàn bộ phòng đó.”
“Anh làm thế thì người ta lại bảo tôi dựa hơi.” – Cô khẽ thở dài.
“Miệng người ta em không ngăn được. Nhưng tôi có thể khiến họ không dám nói nữa.”
Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm mà dịu.
Cô chợt nhận ra — người đàn ông này không chỉ biết nói những câu khiến tim cô loạn, mà còn thực sự sẵn sàng hành động vì cô.
Sau bữa tối, cô ngồi trên sofa xem phim.
Anh từ thư phòng đi ra, cầm theo vài tài liệu, ngồi xuống bên cạnh.
Phim đang chiếu đến cảnh nam chính tỏ tình bằng cách hôn bất ngờ giữa mưa.
Cô vội chuyển kênh, giả vờ bình thản: “Chán quá.”
Anh nghiêng đầu nhìn, giọng khẽ: “Sao phải đổi? Em sợ gì?”
“Tôi đâu có sợ.”
“Thật không?”
Cô quay sang, định phản bác thì bắt gặp ánh mắt anh – sâu, yên và có chút gì đó đùa cợt.
Cô đỏ mặt, vội đứng dậy: “Tôi đi pha trà.”
Anh cười nhè nhẹ: “Em càng tránh, tôi càng thấy thú vị.”
Tối muộn.
Cô ra ban công, nhìn trời đầy sao. Gió mang theo hương hoa nhài phảng phất.
Bỗng, từ phía sau, có bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
“Lại đứng ngẩn ra nữa?” – Giọng anh vang lên bên tai.
“Không, tôi chỉ... thấy hôm nay trôi nhanh quá.”
“Vì có tôi nên nhanh à?”
Cô khẽ cười: “Anh lúc nào cũng tự tin thế.”
“Không tự tin thì làm sao giữ được em.”
Cô quay đầu lại, định phản ứng thì bắt gặp nụ cười của anh.
Không phải nụ cười của người thắng, mà là của người thật lòng.
“Anh Lục...” – Cô khẽ gọi.
“Hửm?”
“Nếu có ngày anh thấy hối hận vì đã dính dáng tới tôi thì sao?”
Anh im lặng một lúc, rồi trả lời:
“Thì anh vẫn sẽ chọn lại.”
Câu nói ấy khiến cô không nói được gì nữa.
Gió đêm thổi qua, tóc cô bay khẽ, anh đưa tay vén sang một bên, ngón tay lướt nhẹ qua má cô.
“Vào ngủ đi, gió lạnh đấy.” – Anh nói, giọng thấp.
Cô gật đầu, bước vào trước, nhưng tim vẫn đập thình thịch không dứt.
Đêm ấy, trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một cơn mưa lớn.
Anh bước tới, che ô cho cô, nói rất khẽ:
“Em không cần mạnh mẽ nữa. Có tôi rồi.”
Cô tỉnh dậy, tim vẫn đập mạnh như vừa nghe thật.
Cửa phòng hé mở một khe sáng nhỏ — anh vẫn chưa ngủ, vẫn để đèn ở hành lang.
Cô mỉm cười, kéo chăn, nhắm mắt lại.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời, cô thật sự muốn tin một người đến thế.
“Người khiến ta tin, không phải người hứa nhiều, mà là người ở lại sau cùng.”