Tin tức buổi họp báo của Lục Dạ Thần vẫn còn phủ kín khắp mạng xã hội suốt ba ngày liền.
Tô Nhiễm không ngờ, chỉ một buổi chiều, cuộc đời mình lại thay đổi đến vậy.
Đi đâu người ta cũng gọi cô là “phu nhân tổng tài Lục Thị”.
Mỗi lời chào, mỗi ánh mắt, đều xen lẫn tò mò và ngưỡng mộ.
Cô vốn nghĩ mình có thể bình thản trước những thị phi, nhưng khi thấy bản thân lên cả bản tin tài chính, trong lòng vẫn thoáng chút bối rối.
Buổi sáng, khi đang chuẩn bị ra ngoài, cô nhận được cuộc gọi từ thư ký của anh.
“Phu nhân, tối nay Lục tổng tham dự buổi tiệc thương nhân ở khách sạn Minh Châu. Ngài ấy nói muốn cô đi cùng.”
Cô ngẩn người, suýt đánh rơi điện thoại.
“Đi... cùng sao?”
“Vâng. Là lần đầu tiên ngài ấy dẫn ai đi dự tiệc.”
Lòng cô thoáng run.
Lần đầu tiên anh dẫn “vợ” theo — điều đó có nghĩa là, không còn giấu giếm nữa.
Nhưng cô cũng hiểu, giới thượng lưu khắc nghiệt lắm, họ nhìn người bằng tầng lớp, bằng gia thế, không phải bằng cảm xúc.
Cô là một cô gái bình thường, từng là nhân viên của anh. Giờ đứng bên cạnh anh — liệu có xứng?
Cả ngày hôm đó, cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Thậm chí khi chọn váy, bàn tay cô cũng run.
Quản gia thấy vậy, mỉm cười nhẹ:
“Phu nhân, cậu chủ đã gửi bộ váy này từ sáng sớm. Cậu ấy bảo cô mặc nó.”
Cô mở hộp. Bên trong là một chiếc váy lụa màu champagne, cổ chữ V tinh tế, đuôi váy buông nhẹ, sang trọng mà không phô trương.
Chỉ nhìn thôi, cô đã cảm nhận được sự tinh tế trong từng đường may.
“Anh ấy... thật ra rất chu đáo.” – Cô khẽ cười, ánh mắt mềm đi.
Khi xe dừng trước khách sạn Minh Châu, ánh đèn rực rỡ hắt xuống nền cẩm thạch sáng bóng.
Hàng dài phóng viên chờ sẵn, máy ảnh lấp loáng.
Cửa xe mở ra.
Lục Dạ Thần bước xuống trước, áo vest đen, cà vạt bạc, khí thế khiến mọi ánh nhìn đều dừng lại.
Anh vòng ra phía sau, mở cửa cho cô.
Khoảnh khắc Tô Nhiễm bước ra, không khí như ngừng lại.
Ánh sáng đèn flash đồng loạt lóe lên, tiếng máy ảnh lách tách vang không ngừng.
Cô khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhã nhặn, ánh mắt hơi lúng túng.
Ngay khi cô suýt mất thăng bằng vì gót giày cao, bàn tay anh đã kịp nắm lấy eo cô, nhẹ mà chắc.
“Cẩn thận.” – Giọng anh thấp, khàn nhẹ.
“Ừ...” – Cô đáp, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào gió.
Người xung quanh lập tức xôn xao:
“Trời ơi, thật sự dẫn theo vợ rồi kìa!”
“Tổng tài lạnh lùng Lục Dạ Thần mà cũng dịu dàng vậy sao?”
“Cặp đôi này đúng là đẹp đến vô lý!”
Cô nghe thấy hết, nhưng không dám quay đầu.
Chỉ biết bàn tay anh vẫn đặt nhẹ bên hông, như một lời trấn an.
Bên trong đại sảnh, âm nhạc du dương vang lên, rượu vang đỏ sóng sánh trong ly pha lê.
Ánh sáng vàng dịu chiếu xuống, phản chiếu lên nụ cười của những người có mặt.
Họ vừa bước vào, hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về phía hai người.
Một vài người đến chào hỏi:
“Lục tổng, lâu rồi mới thấy ngài đưa người đi cùng.”
Anh khẽ gật đầu, đáp lễ đúng mực: “Phu nhân của tôi, Tô Nhiễm.”
Câu giới thiệu ngắn gọn, dứt khoát, nhưng lại khiến không ít người thảng thốt.
Cô nở nụ cười lễ phép, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Một vị phu nhân trung niên nghiêng đầu cười:
“Lục tổng đúng là giấu kỹ thật đấy. Cô Tô đây... từng nghe nói từng là nhân viên trong công ty ngài phải không?”
Câu hỏi nghe nhẹ, nhưng ẩn chứa gai nhọn.
Xung quanh vài người giả vờ nhấp rượu, chờ xem phản ứng.
Tô Nhiễm mím môi, chưa kịp đáp thì Lục Dạ Thần đã nói:
“Phải. Cô ấy từng là nhân viên. Nhưng điều đó chỉ càng chứng minh cô ấy tự lực và có năng lực.”
Giọng anh trầm ổn, ánh mắt chứa sự kiên định khiến người kia chỉ biết cười gượng.
“Ồ, Lục tổng quả nhiên biết cách bảo vệ vợ.”
Anh chỉ nhàn nhạt: “Không phải bảo vệ. Là nói đúng sự thật.”
Cô quay sang nhìn anh, trái tim chợt ấm lên.
Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh, lạnh lùng nhưng vững chãi, tựa như mọi sóng gió đều chẳng thể lay chuyển.
Buổi tiệc tiếp tục.
Khi anh đi gặp đối tác, cô đứng ở khu vực nghỉ, cầm ly nước ép, khẽ thở.
Một nhóm phụ nữ trẻ tuổi bước lại, ăn mặc sang trọng, nụ cười giả tạo.
“Cô Tô, nghe nói cô là nhân viên cũ của Lục Thị à?”
“Vâng.” – Cô nhẹ giọng.
“Thế thì thật may mắn đấy. Biết bao người mơ mà không được.”
Một người khác bật cười khẽ:
“Có điều, hôn nhân giới thượng lưu không dễ đâu. Tổng tài nhà cô chắc chỉ hứng thú nhất thời.”
Cô khựng lại, nụ cười thoáng cứng.
“Cảm ơn lời nhắc. Nhưng tôi nghĩ chuyện giữa chúng tôi, chỉ hai người biết rõ.”
Họ nhìn nhau cười, ánh mắt chứa chút khinh miệt.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Chúng tôi chỉ lo cô... không chịu nổi áp lực thôi.”
Một trong số họ nhìn về hướng Lục Dạ Thần, cố tình buông giọng mỉa:
“Người đàn ông đó, dù ở đâu cũng tỏa sáng. Cô Tô, cô có chắc mình giữ được anh ấy không?”
Cô siết chặt ly nước trong tay.
“Giữ?” – Cô cười khẽ. – “Tôi chưa từng nghĩ phải giữ. Vì nếu là thật lòng, chẳng ai cần nắm chặt.”
Câu nói khiến họ thoáng sững.
Nhưng trước khi họ kịp phản bác, giọng nam trầm đã vang lên sau lưng:
“Cô ấy không cần giữ — vì tôi tự nguyện ở lại.”
Cô xoay người.
Lục Dạ Thần đứng đó từ lúc nào, một tay đút túi, ánh mắt sắc lạnh.
Những người kia lúng túng, mặt đỏ bừng.
“Tổng... tổng tài...” – Một người cười gượng. – “Chúng tôi chỉ nói đùa thôi.”
“Đùa à?” – Anh nhướng mày. – “Tôi không thấy vui.”
Không khí đông cứng.
Cô khẽ kéo tay áo anh, khẽ nói: “Thôi, đừng trách họ.”
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt dịu lại, giọng thấp chỉ đủ cho hai người nghe:
“Em biết không, tôi không thích ai dám xem thường em.”
Trái tim cô đập loạn nhịp.
“Anh...” – Cô chưa kịp nói tiếp thì anh đã nắm tay cô trước mặt mọi người.
Bàn tay anh to lớn, ấm áp, siết lấy tay cô thật chặt.
Ánh mắt anh hướng về phía đám đông:
“Tôi muốn mọi người nhớ rõ — người phụ nữ này, không cần chứng minh giá trị bằng thân phận. Chỉ cần là cô ấy, đã đủ.”
Không khí như vỡ òa.
Mọi người xung quanh đều nín thở.
Ngay cả tiếng nhạc cũng dường như trở nên xa dần, chỉ còn lại giọng anh vang vọng.
Tô Nhiễm đứng lặng, nước mắt không kìm được tràn ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ, người đàn ông ấy lại có thể nói những lời ấy — giữa đám đông, giữa ánh sáng chói chang.
Sau đó, họ bước ra ban công hít thở.
Không khí đêm mát lạnh, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô.
“Anh biết không, tôi thật sự không giỏi đối mặt với người khác.” – Cô nói khẽ.
“Nhưng vừa rồi, em đã làm rất tốt.”
Cô cười: “Vì có anh ở đó.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Em vẫn chưa quen với việc bị chú ý?”
“Ừ. Tôi chỉ là người bình thường thôi. Đứng cạnh anh, tôi thấy mình nhỏ bé.”
“Nhỏ bé à?” – Anh khẽ cười, giọng trầm thấp. – “Tôi chưa từng thấy em nhỏ bé. Em là người duy nhất dám nói thẳng với tôi, dám cãi tôi, dám khóc trước mặt tôi mà không sợ.”
Cô ngẩn người.
“Anh nhớ hết sao?”
“Nhớ.” – Anh tiến lại gần, đứng sát cô, hơi thở phả lên mái tóc. – “Nhớ từng lần em quay lưng giận dỗi, từng lần em cố cười để che mệt, từng ánh mắt em nhìn tôi khi nghĩ tôi không để ý.”
Cô bối rối, tim loạn nhịp.
“Lục Dạ Thần...”
Anh cúi đầu, giọng khẽ mà chắc:
“Em đừng nghi ngờ nữa. Tôi không chỉ trân trọng em — tôi muốn em ở cạnh tôi, thật lâu.”
Cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đêm.
“Anh... đang tỏ tình à?”
Anh cười, hiếm hoi mà dịu dàng:
“Còn nếu tôi nói ‘đã yêu’, thì em có sợ không?”
Cô cắn môi, lặng mấy giây, rồi mỉm cười thật khẽ:
“Tôi nghĩ... lần này, tôi sẽ không chạy nữa.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại, như sóng trong đêm.
Bàn tay anh siết chặt tay cô, khẽ nghiêng đầu, thì thầm bên tai:
“Vậy thì ở yên đây, bên tôi.”
Gió thổi qua, ánh đèn lung linh như tan chảy trong không khí.
Đêm tiệc xa hoa ấy, người ta vẫn nhắc mãi một cảnh — tổng tài lạnh lùng nắm tay vợ giữa hội trường, nói một câu khiến mọi người im lặng hoàn toàn.
Còn với Tô Nhiễm, đó là khoảnh khắc cô nhận ra:
Giữa vô số ánh đèn, chỉ có một người nhìn cô với ánh mắt khiến cả thế giới mờ đi.
Đôi khi, tình yêu không cần lời hứa. Chỉ cần một người dám đứng giữa đám đông mà nói: “Tôi tự nguyện ở lại.” — đã là đủ.