Buổi sáng trong biệt thự Lục gia tràn ngập ánh nắng. Những tia nắng len qua tấm rèm trắng mỏng, rải lên sàn gỗ ánh vàng dịu nhẹ. Không khí yên bình đến lạ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua vườn hoa bên ngoài, xen lẫn hương hoa nhài thoang thoảng.
Tô Nhiễm ngồi trước gương, chậm rãi buộc tóc. Trong gương phản chiếu gương mặt cô – không còn tái nhợt như trước, mà dường như có chút sức sống, chút tươi mới. Cô nhận ra mình đã quen dần với nhịp sống ở nơi này.
Một tháng trôi qua kể từ ngày ký hợp đồng, mối quan hệ giữa cô và Lục Dạ Thần vẫn giữ nguyên vẻ “trên danh nghĩa”, nhưng không còn căng thẳng, lạnh nhạt như thuở ban đầu. Anh không còn cố tình tránh mặt cô, cũng không còn nói chuyện bằng giọng điệu ra lệnh. Họ vẫn ít khi cười với nhau, nhưng đôi khi ánh mắt anh dừng lại trên cô lâu hơn một chút, và chính điều đó khiến cô thấy tim mình lạc nhịp.
Cô ghét cảm giác ấy. Nó mơ hồ, rối ren và nguy hiểm — như đang bước trên lớp băng mỏng.
Cốc cốc — tiếng gõ cửa vang lên nhẹ.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, dì quản gia xuất hiện, cười hiền: “Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Ông chủ nói lát nữa sẽ xuống ăn cùng cô.”
Tô Nhiễm thoáng sững người: “Anh ấy... ăn sáng cùng tôi sao?”
Dì quản gia mỉm cười: “Vâng. Mấy hôm nay ông chủ đều dậy sớm, còn dặn đầu bếp làm món cô thích.”
Tim cô chợt lỡ một nhịp. Cô khẽ gật đầu, thu dọn đồ rồi bước xuống tầng.
Bàn ăn sáng hôm nay được bày ngay cạnh cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn hoa hồng. Trên bàn là bữa sáng kiểu Âu tinh tế: trứng lòng đào, bánh mì nướng, salad rau củ và sữa tươi ấm. Lục Dạ Thần đã ngồi sẵn ở đó, áo sơ mi trắng, tay cầm báo, dáng vẻ trầm ổn.
“Ngồi đi.” – Anh nói mà không ngẩng đầu lên.
“Ừm.” – Cô khẽ đáp, ngồi xuống đối diện.
Không khí ban đầu vẫn yên lặng. Cô không biết nói gì, chỉ nghe tiếng lật báo và tiếng dao nĩa khẽ chạm vào đĩa. Một lúc sau, anh mới cất giọng trầm thấp:
“Ngày mai có buổi tiệc mừng kỷ niệm thành lập tập đoàn, em đi cùng tôi.”
Tô Nhiễm ngẩng đầu, hơi khựng lại: “Đi... cùng anh?”
“Trên danh nghĩa, em là vợ tôi.” Anh đặt tờ báo xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, “Nếu em không đi, người ta sẽ nghĩ tôi không tôn trọng vợ mình.”
Giọng anh không cao, nhưng mang theo uy lực khiến cô không thể từ chối. Cô mím môi: “Tôi... tôi không quen xuất hiện ở những nơi như vậy.”
Anh thoáng cười, nụ cười nhẹ như gió lướt qua: “Không sao. Tôi sẽ ở bên cạnh.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng tim cô đập loạn. Cô không hiểu vì sao, giọng nói ấy lại khiến cô thấy an lòng một cách kỳ lạ.
Buổi tối, trong phòng, cô ngồi thử chiếc váy dạ hội được chuẩn bị sẵn. Váy lụa trắng ôm dáng, lưng trần nhẹ, cổ áo đính hạt pha lê lấp lánh. Cô ngắm mình trong gương — dáng người thanh mảnh, làn da trắng mịn, mái tóc đen uốn nhẹ, trông chẳng khác gì một đóa hoa vừa nở.
“Xinh thật.” – Giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên.
Tô Nhiễm giật mình, quay lại. Lục Dạ Thần đứng dựa khung cửa, áo sơ mi đen, cà vạt vẫn chưa thắt, ánh mắt anh chứa thứ gì đó khó diễn tả – vừa ngắm nhìn, vừa như đang kìm nén.
Cô đỏ mặt: “Anh... vào lúc nào vậy?”
“Từ khi em quay lưng lại.” – Anh bước đến gần, chỉ còn cách cô vài bước. “Chiếc váy này hợp với em.”
Cô lúng túng định né ra, nhưng anh đã vươn tay, khẽ cầm lấy sợi dây nhỏ phía sau lưng giúp cô cài lại. Đầu ngón tay anh chạm vào da cô, lạnh buốt, nhưng lại để lại luồng điện nhỏ khiến cô toàn thân cứng đờ.
Anh cúi người, giọng khẽ, gần như là thở bên tai cô: “Lần sau, đừng để người khác giúp em mặc váy như thế này.”
Tô Nhiễm ngẩng lên, tim đập thình thịch. Cô không biết anh đang nói đùa hay thật, chỉ thấy ánh mắt anh sâu thẳm, không có vẻ xa cách như mọi khi.
Một giây sau, anh lùi lại, giọng bình thản: “Xuống ăn tối đi.”
Hôm sau, buổi tiệc kỷ niệm được tổ chức tại khách sạn năm sao trung tâm thành phố. Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc du dương, từng tốp người sang trọng cười nói, cụng ly.
Lục Dạ Thần xuất hiện cùng Tô Nhiễm, lập tức trở thành tâm điểm. Ai cũng biết anh chưa từng đưa phụ nữ nào đến sự kiện chính thức. Vậy mà hôm nay, anh lại nắm tay cô bước vào giữa đám đông, vẻ mặt điềm nhiên.
Cô khẽ run tay, cố giữ bình tĩnh. Anh nghiêng đầu thì thầm: “Đừng sợ. Cứ mỉm cười, em đang là bà Lục.”
Câu nói đó, như một dòng điện khiến cô đứng thẳng hơn, nụ cười mím môi khẽ nở.
Cả buổi, anh luôn ở bên cạnh cô, giới thiệu cô với các đối tác, ánh mắt chăm chú không rời. Có người nhỏ giọng khen: “Không ngờ tổng giám đốc Lục lại có mắt nhìn như thế.”
Một người phụ nữ mặc váy đỏ tiến lại – là Triệu Tâm Như, con gái đối tác lâu năm của tập đoàn, từng là tin đồn cũ của Lục Dạ Thần.
“Lâu rồi không gặp, Dạ Thần.” – Cô ta mỉm cười gợi cảm, rồi liếc nhìn Tô Nhiễm, “Vị này là...?”
Anh bình thản đáp: “Vợ tôi.”
Câu nói dứt khoát, khiến mọi người xung quanh im lặng vài giây. Triệu Tâm Như khựng lại, nụ cười hơi cứng: “À... thì ra là vậy.”
Tô Nhiễm cúi đầu, tim đập loạn. Cô không ngờ anh sẽ nói thẳng như thế. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: dù chỉ là vợ hợp đồng, nhưng anh đã không để ai xem thường cô.
Buổi tiệc kéo dài đến khuya. Khi họ trở về xe, cô vẫn còn thấy lâng lâng.
“Cảm ơn anh.” – Cô khẽ nói.
“Vì chuyện gì?”
“Vì... đã nói tôi là vợ anh.”
Anh liếc nhìn cô, ánh đèn đường phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm: “Đó là sự thật.”
Tim cô thắt lại. Cô biết rõ mối quan hệ giữa họ chỉ dựa trên tờ giấy, nhưng khi nghe anh nói vậy, lại cảm thấy như mình thực sự là người vợ được anh bảo vệ.
Không khí trong xe yên tĩnh. Bên ngoài, mưa lất phất rơi. Tiếng cần gạt mưa nhịp đều, hòa cùng hơi thở của hai người.
Bất chợt, xe phanh gấp. Cô ngả người về phía trước, suýt ngã, nhưng anh đã kịp vươn tay kéo cô lại. Cả người cô ngã vào lòng anh, hơi thở anh phả lên mái tóc cô, ấm áp và gần gũi đến nghẹt thở.
Cô nghe rõ tiếng tim mình đập loạn, lồng ngực anh cũng phập phồng theo nhịp thở nặng nề. Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại.
Anh khẽ nói, giọng khàn khàn: “Cẩn thận một chút.”
“Ừm...” – Cô đáp khẽ, không dám ngẩng lên.
Anh buông cô ra, khởi động xe. Cả hai không ai nói gì thêm, nhưng không khí trong xe trở nên khác lạ – không còn khoảng cách, mà đầy ắp thứ gì đó ấm áp và mơ hồ.
Đêm hôm đó, Tô Nhiễm nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô nhớ lại ánh mắt anh, giọng nói anh, cái ôm ngắn ngủi trong xe. Mọi thứ quay cuồng trong đầu, khiến cô không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.
Cô nhắm mắt, khẽ thở dài.
“Chỉ là hợp đồng thôi... đừng nghĩ nhiều, Tô Nhiễm à.”
Nhưng trái tim cô không nghe lời. Nó vẫn đập nhanh mỗi khi nhớ đến anh.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi nhẹ. Ở phòng bên kia hành lang, Lục Dạ Thần đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu, ánh mắt nhìn ra vườn tối.
Anh nhớ lại khi cô ngã vào lòng mình — hương thơm dịu của cô vẫn còn quanh quẩn trong trí óc. Anh tự nhủ: “Chỉ là vợ hợp đồng.”
Nhưng ngực anh lại nóng lên, như có gì đó không thể khống chế.
Anh uống cạn ly rượu, ánh mắt trầm hẳn, giọng khẽ vang lên giữa đêm tĩnh lặng:
“Chết tiệt, rốt cuộc em đã làm gì với tôi vậy, Tô Nhiễm...”