vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 14: Ghen tuông đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, nhẹ rơi trên gương mặt Tô Nhiễm. Cô ngồi dậy, cảm giác vẫn còn lâng lâng từ buổi tối hôm qua chưa tan hẳn. Trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại cảnh mình ngã vào lòng Lục Dạ Thần, cảm nhận hơi ấm của anh, nhịp tim của anh, mùi hương nhè nhẹ quen thuộc — tất cả khiến cô thấy bối rối vô cùng.

Cô lắc đầu thật mạnh, cố gạt đi ý nghĩ vẩn vơ. “Không được. Đừng nghĩ lung tung nữa. Anh ấy chỉ là chồng trên hợp đồng thôi.”

Sau khi chuẩn bị xong, cô xuống tầng. Phòng khách đã vang lên tiếng nói chuyện. Lục Dạ Thần đang ngồi trên sofa, mặc âu phục đen chỉnh tề, bên cạnh anh là một người đàn ông tầm ba mươi, dáng vẻ thân thiện, trên môi luôn nở nụ cười nhẹ.

“À, đây chắc là Tô tiểu thư?” – người đàn ông kia cười, đứng dậy, chủ động chìa tay. – “Tôi là Phó tổng giám đốc của Lục thị, tên Triệu Khải.”

Tô Nhiễm khẽ gật đầu, bắt tay anh ta, nụ cười nhẹ nhưng lịch sự: “Chào anh, tôi là Tô Nhiễm.”

Triệu Khải bật cười: “Không cần khách sáo như vậy đâu. Tổng giám đốc Lục nói chuyện về cô suốt mấy ngày nay đấy.”

“Anh nói linh tinh gì thế?” – Giọng Lục Dạ Thần trầm xuống, hơi cau mày.

Triệu Khải cười to hơn, vội xua tay: “Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa.” Sau đó anh quay sang Tô Nhiễm, ánh mắt đầy tò mò và thiện cảm: “Nếu cô rảnh, có thể đến công ty chơi, chúng tôi ai cũng muốn gặp ‘bà chủ’ mới cả.”

Tô Nhiễm hơi đỏ mặt, định phủ nhận thì Lục Dạ Thần đã lạnh giọng: “Cô ấy không rảnh.”

Câu nói ngắn gọn, nhưng mang theo khí lạnh đủ khiến cả phòng im bặt. Triệu Khải nhướn mày, cười mỉm rồi vội đổi chủ đề sang công việc.

Một lát sau, họ rời khỏi biệt thự. Trước khi đi, Triệu Khải vẫn không quên quay đầu cười với cô: “Hôm khác gặp nhé, Tô tiểu thư.”

Cô khẽ gật đầu. Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh nhìn sắc lạnh của Lục Dạ Thần, tim cô khựng lại — không hiểu sao, trông anh có vẻ... không vui.

Buổi trưa, Tô Nhiễm được dì quản gia nhắc: “Thiếu phu nhân, ông chủ có cuộc họp đến tối mới về. Cô cứ ăn trước nhé.”

Cô gật đầu, nhưng chẳng có tâm trạng ăn uống. Gần đây cô đang cố tìm công việc tạm thời để có thể bớt cảm giác “ăn không ngồi rồi” trong căn biệt thự sang trọng này.

Sau một hồi tìm kiếm, cô nhìn thấy tin tuyển nhân viên thiết kế tạm thời cho một công ty thời trang. Cô từng học thiết kế, tuy chưa có kinh nghiệm nhiều nhưng đủ để đảm nhận vị trí này.

Cô gửi hồ sơ online, không ngờ chiều cùng ngày, công ty gọi điện mời phỏng vấn.

Khi đến nơi, cô gặp giám đốc bộ phận – Đường Minh Triết, người đàn ông khoảng ba mươi hai tuổi, dáng cao, ăn mặc lịch thiệp, ánh mắt ôn hòa. Anh nhìn qua hồ sơ của cô rồi nở nụ cười:

“Em là sinh viên thiết kế của Đại học Mỹ thuật Nam Thành à? Thành tích khá ấn tượng đấy.”

“Dạ, tôi chỉ làm vài dự án nhỏ thôi.”

“Không sao, chúng tôi đang cần người có gu thẩm mỹ tinh tế. Nếu được, tôi muốn cô thử việc một tháng.”

Tô Nhiễm bất ngờ: “Thật sao?”

“Thật.” – Đường Minh Triết mỉm cười, “Ngày mai đến làm nhé. À, nếu có gì chưa rõ, có thể hỏi tôi trực tiếp.”

Cô gật đầu cảm ơn. Khi rời khỏi phòng, cô mỉm cười nhẹ — lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy mình không còn vô dụng nữa.

Buổi tối, Lục Dạ Thần trở về. Cô đang ngồi trong phòng khách, ôm laptop ghi lại vài ý tưởng thiết kế.

Anh cởi áo vest, đưa cho quản gia, vừa đi vừa nói: “Em ăn tối chưa?”

“Rồi. À... tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô. “Chuyện gì?”

“Tôi... tìm được việc làm rồi.”

Lục Dạ Thần khựng lại, giọng trầm xuống: “Việc làm?”

“Ừm. Ở một công ty thời trang. Tôi chỉ làm tạm thời thôi, buổi sáng đến chiều. Tôi không muốn suốt ngày ở nhà.”

Anh im lặng vài giây. Ánh mắt tối lại, sau đó cất giọng lạnh lùng: “Không được.”

Tô Nhiễm ngẩng phắt đầu: “Tại sao?”

“Vì em là vợ tôi.”

Cô cau mày: “Nhưng tôi không thể chỉ quanh quẩn ở đây mãi. Tôi muốn có công việc riêng, muốn tự lập một chút.”

“Em không cần tự lập. Tôi có thể chu cấp cho em mọi thứ.”

“Nhưng tôi không muốn dựa dẫm!” – Giọng cô cao lên, mắt ánh nước, “Anh nói đây là hôn nhân hợp đồng, vậy tôi không cần tiền của anh. Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường.”

Không khí đóng băng.

Lục Dạ Thần nhìn cô rất lâu, đôi mắt anh sâu thẳm, dường như đang kìm nén điều gì đó. Cuối cùng, anh quay người, lạnh giọng:

“Tùy em.”

Câu nói ấy giống như một con dao mỏng, lạnh lẽo và vô tình. Anh bước đi, để lại Tô Nhiễm đứng im, lòng rối bời.

Sáng hôm sau, cô đến công ty mới. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Đường Minh Triết là người hướng dẫn trực tiếp, rất kiên nhẫn và thân thiện. Anh thường đứng gần để chỉ cho cô từng chi tiết trên bản vẽ, giọng nói trầm nhẹ và ấm áp.

“Chỗ này nên dùng gam màu pastel thì hợp hơn.” – Anh cười. – “Tô Nhiễm, gu thẩm mỹ của em khá tốt đấy.”

Cô cười nhẹ: “Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng.”

Cảnh tượng ấy tình cờ bị bắt gặp. Một người đàn ông mặc vest đen đứng gần cửa kính, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào.

Lục Dạ Thần đến công ty Đường thị để bàn chuyện hợp tác. Không ngờ khi đi ngang qua phòng thiết kế, anh lại thấy cô – Tô Nhiễm của anh – đang mỉm cười rạng rỡ với người đàn ông khác.

Cảm giác khó chịu như một ngọn lửa bùng lên trong ngực. Anh đứng đó vài giây, ánh mắt tối hẳn, rồi quay người bỏ đi.

Tối hôm đó, khi cô về nhà, không khí trong biệt thự nặng nề khác thường. Lục Dạ Thần ngồi trong phòng khách, áo sơ mi vẫn còn nguyên, cúc cổ mở ra, ly rượu vang đỏ trên bàn đã vơi nửa.

Cô bước đến, nhẹ giọng: “Anh chưa ngủ à?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh đến mức khiến cô khẽ rùng mình.

“Cả ngày nay vui chứ?” – Giọng anh khàn khàn.

“Hả?”

“Làm việc với Đường Minh Triết.”

Cô sững người, rồi khẽ nói: “Anh biết rồi sao...?”

Anh đứng dậy, tiến đến gần, giọng trầm xuống: “Tôi đến công ty đó hôm nay. Nhìn thấy em và anh ta đứng rất gần.”

“Chúng tôi chỉ nói chuyện công việc.”

“Công việc?” – Anh bật cười lạnh, “Cần phải nhìn nhau như thế sao?”

Cô hơi tức giận: “Anh đang nói gì vậy? Tôi chỉ—”

Anh cắt lời, ánh mắt bùng lửa: “Em có biết mình là ai không? Là vợ tôi.”

“Vợ trên hợp đồng thôi!” – Cô bật thốt.

Không khí như nổ tung. Lời cô vừa dứt, ánh mắt anh tối sầm. Trong một giây, Tô Nhiễm sợ rằng mình đã đi quá giới hạn.

Anh tiến thêm một bước, giọng trầm thấp, lạnh đến rợn người: “Cho dù là hợp đồng, cũng không cho phép em thân mật với người đàn ông khác.”

Cô ngẩng lên, nước mắt rưng rưng: “Anh không có quyền cấm tôi! Tôi chỉ đi làm, tôi không làm gì sai cả!”

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau trong không gian đặc quánh. Cuối cùng, anh khẽ thở dài, giọng nghẹn lại:

“Em đúng là khiến người ta phát điên.”

Anh xoay người bỏ lên tầng, để lại cô đứng lặng, trái tim đau nhói.

Đêm đó, Tô Nhiễm không ngủ được. Cô cứ nghĩ mãi về ánh mắt anh — chứa cả giận dữ lẫn nỗi gì đó rất khác, không giống sự ghét bỏ, mà giống... ghen.

Ghen?

Không thể nào. Anh là Lục Dạ Thần, người không tin vào tình yêu, người chỉ coi cô là vợ hợp đồng.

Nhưng hình ảnh anh nhìn cô hôm nay, ánh mắt ấy — không thể nào là dửng dưng được.

Phòng bên kia, Lục Dạ Thần ngồi lặng trong bóng tối. Anh rót thêm rượu, uống cạn, nhưng vẫn không xua nổi cảm giác nóng bỏng trong ngực.

Anh biết mình đang ghen, nhưng lại không thể chấp nhận điều đó. Ghen với một người đàn ông xa lạ vì một người vợ giả — chuyện nực cười biết bao.

Anh cười khẩy, đặt ly xuống, đôi mắt ánh lên tia sáng phức tạp:

“Em bảo đây là hợp đồng...” – anh khẽ thì thầm – “Nhưng em quên mất, tôi chưa bao giờ là người tuân thủ quy tắc.”

Sáng hôm sau, khi Tô Nhiễm bước ra khỏi phòng, cô bất ngờ khi thấy anh đã ngồi ở bàn ăn, sắc mặt nghiêm nghị nhưng bình tĩnh hơn.

“Ngồi đi.” – Anh nói.

Cô chần chừ rồi ngồi xuống.

Anh nhìn cô một lát, giọng trầm: “Tôi... hơi quá lời tối qua. Nhưng em cũng phải hiểu, tôi không muốn thấy người khác đến gần em.”

Cô im lặng, tim khẽ run.

“Vì sao?” – cô khẽ hỏi, gần như là thầm thì.

Ánh mắt anh dừng lại trên cô, ánh sáng trong đôi đồng tử như dịu lại: “Tôi không biết. Có lẽ... vì tôi không thích cảm giác đó.”

Trái tim Tô Nhiễm khẽ run lên.

Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu rằng giữa họ, thứ gọi là “hợp đồng” đã bắt đầu lung lay.

Và cảm xúc thật – dù họ có muốn hay không – đã len lỏi bước vào.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×