vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 15: Lời Thú Nhận Nửa Đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa rả rích bên ngoài kéo dài không dứt, từng giọt nước va vào khung cửa kính, để lại những vệt dài như những dòng suy nghĩ miên man không dứt trong lòng Lâm Tư Dung. Ánh đèn vàng trong phòng khách phản chiếu gương mặt cô – nhợt nhạt, phảng phất nét mệt mỏi. Cả ngày hôm nay, cô không tài nào tập trung được.

Từ sau bữa tối hôm qua, khi Tạ Dịch đưa cô về, bầu không khí giữa họ trở nên lạ lẫm. Anh im lặng suốt đoạn đường, còn cô thì không dám mở lời. Trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của anh trước đó: “Nếu anh nói, anh không coi em là nhân viên, em tin không?”

Tin ư? Cô làm sao dám tin.

Một người đàn ông như anh – lý trí, lạnh lùng, luôn giữ khoảng cách với tất cả – làm sao có thể có cảm xúc đặc biệt với một nhân viên nhỏ bé như cô được?

Tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Cô bước ra mở cửa. Đứng trước mặt cô là Tạ Dịch. Áo sơ mi trắng thấm mưa, vài lọn tóc rối, đôi mắt sâu thẳm như vừa trải qua một trận giằng co nội tâm dữ dội.

“Anh… sao lại tới đây?” – cô lúng túng, giọng khàn đi vì ngạc nhiên.

“Anh muốn nói chuyện.”

Giọng anh trầm thấp, mang theo hơi lạnh của mưa đêm.

Cô chần chừ vài giây rồi nghiêng người cho anh vào. Căn hộ nhỏ của cô chỉ có mùi trà và hương oải hương nhẹ. Anh đứng lặng, nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên bức tranh cô tự vẽ treo giữa phòng – hình ảnh một đôi bàn tay sắp chạm nhau nhưng lại bị một khe sáng chia cắt.

“Em vẽ cái này khi nào?” – anh hỏi.

“Lâu rồi… Lúc đó em chỉ muốn vẽ cảm giác ‘gần như chạm tới’ thôi.” – cô đáp, nụ cười nhạt như gió thoảng.

Tạ Dịch im lặng, ánh mắt anh không rời bức tranh. Dường như hình ảnh ấy phản chiếu chính họ – luôn gần nhau, nhưng bị điều gì đó vô hình ngăn cách.

Cô rót cho anh tách trà. Hơi nước bay lên, hòa cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ. Không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.

“Lâm Tư Dung.” – giọng anh khàn đặc, như đang phải đấu tranh với chính mình.

“Anh không muốn quanh co nữa. Từ lần đầu gặp em ở buổi thuyết trình, anh đã để ý em rồi.”

Cô sững người, ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đang nhìn thẳng vào cô – ánh nhìn không lạnh, không xa cách như mọi khi, mà là một ngọn lửa âm ỉ, khiến tim cô như bị thiêu đốt.

“Anh biết em sẽ không tin. Nhưng từng hành động của em, từng ánh mắt, từng câu nói… đều khiến anh khó chịu nếu người khác chạm vào. Anh chưa từng như vậy với ai.”

“Anh Tạ…” – cô cố giữ bình tĩnh – “Em nghĩ anh đang nhầm. Có thể vì chúng ta làm việc cùng nhau quá lâu, nên—”

“Không phải nhầm.” – anh ngắt lời, tiến lại gần một bước – “Anh đã kiểm chứng đủ rồi. Mỗi khi em cười với người khác, anh không chịu nổi. Khi thấy em mệt, anh chỉ muốn thay em gánh hết. Khi em khóc… anh thấy đau như chính mình bị tổn thương.”

Lâm Tư Dung lùi một bước, tim đập loạn. Cô không biết phải đối mặt thế nào.

“Nhưng… anh là cấp trên của em. Mối quan hệ này không thể—”

“Anh có thể từ chức.” – câu nói của anh vang lên dứt khoát đến mức cô choáng váng.

Ánh mắt anh nhìn cô, vừa kiên định vừa yếu đuối, như một người đàn ông cuối cùng cũng dám trút bỏ lớp giáp sắt.

Cô cúi mặt, hai bàn tay đan chặt vào nhau. “Anh đừng như vậy. Em… không đáng để anh hy sinh sự nghiệp.”

“Em sai rồi.” – anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng vô vàn mệt mỏi – “Có những thứ, một khi đã gặp đúng người, mọi thứ khác đều không còn quan trọng.”

Cô cắn môi, im lặng hồi lâu. Trái tim như bị bóp nghẹt, xen lẫn cảm động và sợ hãi.

“Anh từng nói không tin vào tình cảm, rằng tình yêu chỉ làm con người yếu đi.” – cô khẽ nói.

“Đúng. Nhưng chỉ đến khi gặp em, anh mới nhận ra… hóa ra yếu đi cũng không đáng sợ.”

Tiếng sấm vang rền ngoài cửa sổ. Tạ Dịch khẽ tiến lại, chỉ còn cách cô một bước. Hơi thở của anh lẫn vào mùi trà và hương oải hương nhè nhẹ.

“Anh không cần em trả lời ngay.” – anh nói nhỏ – “Chỉ cần em biết rằng, từ giờ, anh không muốn giả vờ xa cách nữa.”

Lâm Tư Dung ngẩng lên. Trong đôi mắt anh, cô thấy cả bóng mình – nhỏ bé nhưng được phản chiếu trọn vẹn.

Cô khẽ gật đầu, môi run run: “Anh về đi. Em cần thời gian.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi gật đầu. “Anh sẽ đợi.”

Khi cánh cửa khép lại, Tư Dung ngồi sụp xuống sofa. Trái tim cô đập dồn dập, hơi thở gấp gáp như vừa chạy qua cơn mưa lớn. Mọi thứ trong đầu rối tung, nhưng giữa cơn hỗn loạn ấy, có một phần nhỏ trong cô đang nở hoa – một thứ cảm xúc cô cố phủ nhận bấy lâu, giờ đã bừng tỉnh.

Cô ôm đầu, khẽ cười – nụ cười vừa ngốc nghếch vừa cay đắng. “Tạ Dịch… anh thật sự khiến người ta không thể chối bỏ.”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng phản chiếu gương mặt cô – một cô gái đang đứng giữa ranh giới mỏng manh giữa lý trí và con tim.

Đêm đó, cô không ngủ được. Còn ở tầng cao khu trung tâm thành phố, Tạ Dịch cũng ngồi lặng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi không ngừng, ly rượu trên tay đã nguội lạnh từ lâu.

Anh nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

“Lâm Tư Dung… đừng để anh đợi quá lâu.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×