Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi lên gương mặt nhợt nhạt của Lâm Tư Dung. Cô mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng hình ảnh đêm qua như một cuộn phim quay chậm trong tâm trí: Tạ Dịch đứng giữa ánh đèn mờ, giọng khàn khàn nói “Anh sẽ đợi”.
Cô ôm gối ngồi dậy, lòng rối như tơ vò.
Tạ Dịch, người đàn ông luôn khiến người khác dè chừng vì sự lạnh lùng, giờ lại thốt ra những lời mềm yếu như thế… làm cô sợ.
Không phải cô không cảm động.
Chỉ là… nếu cô để bản thân bước thêm một bước, liệu còn đường quay lại không?
Cô nhìn đồng hồ – gần 7 giờ rưỡi. Bình thường, cô đến công ty rất sớm, nhưng hôm nay, cô muốn đến muộn một chút. Cô không muốn gặp anh, ít nhất là chưa.
Khi bước ra đường, gió đầu thu thổi nhẹ, mang theo hương hoa sữa phảng phất. Cô kéo cao cổ áo, trốn tránh ánh nắng ban mai như thể trốn tránh chính cảm xúc trong lòng mình.
Tại công ty, mọi người đã bắt đầu ngày làm việc mới. Phòng họp tầng 15 vẫn sáng đèn, tiếng bàn phím, tiếng điện thoại hòa cùng tiếng nói chuyện rì rầm.
Cô bước vào, vừa định chào thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Dịch từ bàn làm việc chính giữa. Anh đang nói chuyện với trợ lý, nhưng khi thấy cô, ánh nhìn thoáng dừng lại. Chỉ một giây thôi, nhưng đủ khiến tim cô loạn nhịp.
“Tư Dung, bản kế hoạch quảng bá sản phẩm tuần sau cô gửi chưa?” – giọng anh trầm, bình thản như thể giữa họ chưa từng có đêm mưa nào.
“Em… em gửi rồi, trong thư mục chung của nhóm ạ.” – cô đáp, cố giữ giọng tự nhiên.
“Ừ.” – Anh chỉ đáp gọn, rồi quay đi.
Không còn ánh nhìn, không còn ẩn ý, chỉ là sự nghiêm túc thuần túy của một người sếp.
Tư Dung thở ra nhẹ nhõm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy hụt hẫng.
Buổi trưa, cô và nhóm đồng nghiệp đi ăn. Mọi người ríu rít bàn về chuyện giám đốc Tạ dạo này khác lạ – ít nói hơn, đôi khi còn ngẩn người giữa cuộc họp.
“Không biết anh ấy có đang yêu ai không nhỉ?” – cô bạn cùng phòng, Hân, nghiêng đầu hỏi, mắt long lanh.
“Yêu á?” – Một người khác cười – “Khó lắm. Sếp Tạ lạnh như băng, ai chịu nổi?”
Tư Dung im lặng, chỉ mỉm cười gượng. Cô nghe nhưng không dám nói gì. Cứ mỗi lần nghe tên anh, lòng cô lại gợn sóng.
Sau bữa trưa, cô trở về bàn làm việc, mở máy tính. Một tin nhắn bật lên từ nhóm công ty:
[Tạ Dịch]: Chiều nay họp nội bộ phòng marketing lúc 3 giờ. Toàn bộ nhân viên tham gia.
Cô nuốt khan. Hôm nay… cô không thể tránh được rồi.
Đúng 3 giờ, cuộc họp bắt đầu. Tạ Dịch bước vào trong bộ vest đen, phong thái nghiêm nghị, gương mặt không cảm xúc. Ai cũng im lặng.
Anh trình bày định hướng chiến dịch mới, giọng trầm ổn, từng câu rõ ràng. Mọi người đều tập trung, chỉ riêng Tư Dung – đầu óc như bị hút vào từng chuyển động nhỏ của anh.
Khi anh liếc sang, cô lập tức cúi đầu ghi chép, tránh ánh nhìn ấy như tránh lửa.
Đến phần thảo luận, anh gọi tên cô.
“Lâm Tư Dung, em phụ trách phần thiết kế hình ảnh, đúng không? Em có thể trình bày ý tưởng.”
“Vâng.” – Cô đứng dậy, run nhẹ. Mắt cô hướng vào màn hình, tránh nhìn anh.
Cô nói rõ ràng, chậm rãi. Nhưng khi anh xen vào: “Phần đó có thể tinh chỉnh thêm được không?”, giọng anh hơi dịu – chỉ mình cô mới nhận ra.
Những người khác không chú ý, nhưng Tư Dung biết – anh đang cố giữ khoảng cách, đang cố để không khiến cô khó xử.
Khi buổi họp kết thúc, anh ra ngoài trước. Cô gom tài liệu, vừa thở phào thì nghe tiếng nói ngay sau lưng:
“Em tránh anh sao?”
Cô giật mình quay lại. Anh đứng đó, chỉ cách cô vài bước. Trong ánh sáng đèn mờ, gương mặt anh hiện lên với nét mệt mỏi.
“Không… đâu ạ. Em chỉ bận.” – cô đáp, cúi đầu.
“Em biết nói dối không giỏi.” – anh khẽ nói, bước đến gần – “Anh nói sẽ đợi, nhưng em lại làm như muốn biến mất.”
“Anh Tạ, xin anh…” – cô lùi lại – “Ở công ty, chúng ta nên giữ khoảng cách. Mọi người sẽ bàn tán.”
“Anh không quan tâm người khác nói gì.”
“Nhưng em quan tâm!” – cô bật thốt, giọng run rẩy – “Em không muốn trở thành chủ đề trong miệng người khác. Em không muốn họ nói em dựa vào anh để thăng chức.”
Anh im lặng, đôi mắt tối lại. “Anh chưa từng nghĩ em như thế.”
“Em biết.” – cô cười nhạt – “Nhưng người khác đâu biết. Em chỉ muốn yên ổn làm việc. Anh… đừng khiến em khó xử nữa.”
Nói rồi cô quay đi, bước nhanh ra cửa.
Tạ Dịch không đuổi theo. Anh chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy biến mất sau hành lang dài. Trong mắt anh là cả một cơn sóng ngầm.
Buổi tối, Tư Dung về nhà, ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Cô mở điện thoại, màn hình hiện tin nhắn chưa đọc:
[Tạ Dịch]: Anh xin lỗi. Anh không muốn ép em.
Nhưng nếu em sợ người khác hiểu lầm, anh sẽ để họ nghĩ thế nào cũng được.
Còn anh… chỉ cần biết cảm xúc của mình là thật.
Cô đọc đi đọc lại nhiều lần. Mỗi chữ như dao cứa.
Nếu anh vô tâm, có lẽ cô đã dễ chịu hơn. Nhưng anh lại quá thật lòng, khiến cô không nỡ tổn thương anh – mà cũng chẳng dám tiến thêm.
Đêm khuya, cô tắt điện thoại, nằm xuống, mắt nhắm nghiền.
Nhưng hình ảnh anh cứ hiện ra – ánh mắt trầm ấm, giọng nói khàn đặc.
Cô quay người, kéo chăn trùm kín đầu.
“Anh Tạ… em phải làm sao với anh đây…”
Sáng hôm sau, cô xin nghỉ phép một ngày.
Cô cần yên tĩnh.
Trên bàn bếp, tách cà phê nguội dần. Cô mở laptop, nhưng không thể tập trung. Đầu óc cô chỉ quanh quẩn hình bóng anh.
Cô bước ra ban công, nhìn xuống dòng xe tấp nập. Gió thổi tung mái tóc, mang theo hơi se lạnh đầu mùa.
Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra: Dù có tránh thế nào, tim cô vẫn hướng về anh.
Còn ở công ty, phòng làm việc của Tạ Dịch vắng tiếng. Anh ngồi lặng trước màn hình, ánh sáng từ cửa kính rọi lên gương mặt sắc sảo. Bên cạnh, ly cà phê nguội ngắt.
Trợ lý bước vào: “Giám đốc, hôm nay cô Lâm xin nghỉ ạ.”
Tạ Dịch ngẩng lên, khẽ gật đầu, nhưng lòng anh thắt lại. Anh mở lịch công việc, rồi lặng lẽ gõ vài dòng vào điện thoại.
[Tạ Dịch]: Nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào sẵn sàng, anh mời em một tách cà phê, không vì công việc, không vì lý do nào khác.
Anh không nhấn gửi. Chỉ nhìn tin nhắn đó thật lâu, rồi xoá đi.
Đôi khi, yêu một người không phải là giữ họ lại, mà là biết khi nào nên dừng để họ thở.
Anh tựa người vào ghế, khẽ nhắm mắt.
Trong im lặng, chỉ còn tiếng mưa lất phất bắt đầu rơi ngoài cửa sổ – như nhắc lại lời hứa của đêm mưa hôm trước.