Buổi sáng thứ Hai, bầu trời xám đục, từng đợt gió lạnh tràn về như báo hiệu một tuần đầy thử thách. Lâm Tư Dung vừa đến công ty thì được phòng hành chính thông báo — cô được chọn đi công tác cùng Giám đốc Tạ tại chi nhánh Đà Lạt trong ba ngày để khảo sát địa điểm quay quảng cáo mới.
Tay cô run nhẹ khi ký nhận giấy công tác.
Trốn tránh chưa kịp bao lâu, định mệnh đã sắp đặt để cô đối diện anh lần nữa.
“Cậu may mắn ghê nha, được đi cùng sếp Tạ!” – đồng nghiệp trêu, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Tư Dung chỉ mỉm cười, không đáp. Trong lòng cô không có chút vui nào, chỉ là hỗn loạn.
Cô nhớ lại tin nhắn chưa gửi của anh hôm trước — hay đúng hơn là tin nhắn mà cô cảm giác anh từng định gửi. Cô cảm thấy… anh đã lặng lại, nhưng không hề rời xa.
Chiều hôm đó, cả hai khởi hành.
Chuyến bay ngắn, bầu trời nhiều mây, tiếng động cơ đều đều khiến bầu không khí thêm nặng nề.
Tạ Dịch ngồi bên cạnh, vẫn là phong thái bình thản ấy: áo sơ mi xám, cổ tay áo xắn gọn, ánh mắt trầm ổn nhìn qua cửa sổ. Anh không nói gì, còn cô giả vờ chăm chú đọc tài liệu.
Nhưng mỗi khi máy bay rung nhẹ, bàn tay anh hơi dịch về phía cô, như thể sẵn sàng đỡ lấy cô bất cứ lúc nào. Cô nhận ra điều đó, tim run lên, nhưng vẫn cố giả vờ không biết.
Khi đến nơi, trời đã ngả chiều. Đà Lạt lạnh, sương phủ mờ, những ngọn thông rì rào trong gió. Họ ở trong một khu resort yên tĩnh ven hồ – nơi đoàn quảng cáo dự kiến sẽ quay chính.
Người quản lý khu vực dẫn họ đi tham quan.
“Buổi sáng hồ có sương mù nhẹ, ánh nắng chiếu lên mặt nước rất đẹp. Nhưng tối ở đây lạnh, hai người nhớ mang áo ấm.”
“Cảm ơn.” – Tạ Dịch đáp gọn.
Khi về đến khu phòng nghỉ, lễ tân nói do đoàn đông nên chỉ còn hai phòng liền kề. Anh gật đầu, không tỏ vẻ gì, còn Tư Dung thì hơi cứng người. Dẫu biết không có gì, nhưng tim cô vẫn đập loạn.
Đêm đến, cả khu nghỉ tĩnh lặng. Gió thổi qua khe cửa, mang theo mùi thông và sương.
Tư Dung ngồi trên ban công, tay cầm ly cacao nóng, ngắm mặt hồ phản chiếu ánh đèn vàng xa xa.
Cô nghe tiếng cửa phòng bên mở, rồi tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần.
Không cần quay lại, cô cũng biết là anh.
“Chưa ngủ à?” – giọng anh vang lên, thấp và ấm, hòa cùng tiếng gió.
“Khó ngủ.” – cô đáp, giọng nhẹ như hơi sương.
Anh đứng cạnh lan can, nhìn ra mặt hồ. Một lúc sau, anh nói:
“Ở đây yên tĩnh quá. Dễ khiến người ta nghĩ nhiều.”
Cô khẽ cười, không dám nhìn anh. “Anh cũng nghĩ nhiều à?”
“Ừ.” – Anh quay sang, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô – “Về em.”
Không khí lặng hẳn. Cô khẽ cúi đầu, tay siết chặt ly cacao.
“Tạ Dịch, em tưởng chúng ta đã nói rõ rồi. Anh nói sẽ đợi, nghĩa là em cần không gian.”
“Anh giữ lời.” – Anh đáp – “Anh không làm gì cả. Nhưng nếu em nghĩ anh có thể coi em như một nhân viên bình thường… em đánh giá thấp anh rồi.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy – vừa dịu dàng, vừa kiên định.
Tim cô run rẩy.
“Anh nghĩ… em nên sợ anh ít thôi.” – Anh nói tiếp, giọng khẽ nhưng sâu – “Bởi vì dù em có tránh thế nào, cảm xúc của anh vẫn sẽ ở đây. Không ép em, nhưng cũng không biến mất.”
Cô hít một hơi sâu, lòng rối bời.
“Anh làm em khó xử lắm, Tạ Dịch.”
“Anh biết.” – Anh nhìn ra hồ – “Anh cũng khó xử. Nhưng ít ra, khi bên em, anh thấy mình là con người, không phải một cỗ máy chỉ biết ra lệnh.”
Câu nói ấy khiến cô im bặt.
Trong màn đêm, ánh mắt anh ánh lên chút yếu mềm hiếm thấy. Cô cảm thấy, ẩn sau vẻ lạnh lùng ấy là một người đàn ông cô độc, nhiều năm không cho phép mình được yêu ai.
Cả hai đứng im hồi lâu.
Gió luồn qua, lạnh đến tê buốt. Anh khẽ cởi áo khoác, khoác lên vai cô.
“Anh…” – cô định nói, nhưng anh chỉ mỉm cười:
“Đừng từ chối. Lạnh đấy.”
Giọng anh nhẹ, nhưng khiến tim cô run lên. Hơi ấm từ áo anh bao quanh, mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn hương khiến cô thấy an toàn lạ thường.
“Cảm ơn.” – cô nói khẽ.
Anh gật đầu, không nói thêm, chỉ đứng cạnh cô cho đến khi cô vào phòng. Khi cô đóng cửa, anh vẫn đứng đó, nhìn mặt hồ đến tận khi sương đặc quánh lại.
Sáng hôm sau, đoàn quay họp bàn kế hoạch. Tư Dung phải cùng anh đi khảo sát từng khu. Địa hình trơn, có đoạn dốc trượt, cô đi giày cao gót nên loạng choạng.
“Cẩn thận.” – Anh kịp nắm tay cô, kéo vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai sững lại.
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ nhịp thở anh.
“Xin lỗi…” – cô lùi vội, tim đập thình thịch.
Anh khẽ cười, giọng trầm thấp: “Không sao. Chỉ là phản xạ thôi.”
Nhưng ánh mắt anh thì nói ngược lại — nó mềm mại, ấm áp, như thể chứa đựng tất cả những điều chưa kịp thốt ra.
Buổi trưa, trời đổ mưa. Đoàn phải trú tại quán nhỏ ven hồ. Bên ngoài, mưa đập vào mái tôn lộp độp, bên trong ánh sáng mờ ảo.
Tạ Dịch ngồi đối diện, áo anh thấm mưa, vài sợi tóc ướt dính lên trán. Anh lấy khăn lau qua loa, nhưng khi thấy cô run vì lạnh, anh khẽ đưa ly trà nóng qua.
“Uống đi, ấm người.”
“Cảm ơn…” – cô cầm ly, bàn tay chạm nhẹ vào tay anh. Cả hai cùng khựng lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, mọi âm thanh ngoài mưa như mờ dần.
Cô cảm thấy tim mình chậm lại, rồi đập nhanh đến mức nghẹt thở.
Anh cười khẽ, thu tay về, giọng nhẹ như hơi thở: “Anh không định làm em sợ. Nhưng nếu em cứ tránh, anh sợ em sẽ quên mất cảm xúc của chính mình.”
“Em không quên.” – cô nói khẽ – “Em chỉ không dám thừa nhận.”
Ánh mắt anh thoáng giật mình, rồi dịu lại.
“Vì sợ?”
“Vì sợ mất.” – cô đáp thật lòng – “Em từng yêu một người hết lòng, rồi mất tất cả. Em không muốn lặp lại.”
Anh im lặng rất lâu. Tiếng mưa bên ngoài rơi mãi không dứt. Cuối cùng, anh nói:
“Nếu em sợ mất, vậy hãy để anh là người giữ.”
Câu nói ấy khiến không gian như ngừng lại. Cô nhìn anh – không biết nên tin hay trốn nữa.
Chiều tối, mưa ngớt. Đoàn tạm dừng công việc. Cô ra hồ, đứng nhìn những gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh đèn. Anh xuất hiện sau lưng, lặng lẽ đứng bên cạnh.
“Ngày mai về rồi.” – anh nói, giọng nhẹ – “Anh không biết sau chuyến đi này em sẽ lại tránh anh không, nhưng anh muốn nói một điều.”
Cô im lặng.
“Anh không cần em phải đáp lại. Chỉ cần em biết, mỗi điều anh làm, mỗi lời anh nói… đều thật. Không phải thương hại, không phải hứng thú, mà là yêu.”
Cô quay đi, nhưng nước mắt đã rơi. Cô không hiểu sao lại khóc. Có lẽ vì lần đầu có người nói với cô bằng giọng chân thành đến thế.
Anh khẽ đưa tay lau giọt nước nơi khóe mắt cô.
“Đừng khóc. Anh không muốn thấy em đau, dù vì anh hay vì ai khác.”
“Anh Tạ…” – giọng cô run run – “Em cần thời gian.”
“Anh biết.” – Anh mỉm cười, nụ cười dịu đến đau lòng – “Anh sẽ đợi, như đã hứa.”
Anh quay đi, bước chậm về phía khu nghỉ. Cô đứng nhìn theo bóng lưng anh chìm dần trong sương, lòng ngổn ngang.
Cô biết, tình cảm ấy đã không thể phủ nhận nữa.
Vấn đề là… cô có đủ can đảm để yêu lại không?
Đêm đó, trong phòng cô, ánh đèn ngủ hắt lên gương mặt mơ hồ. Cô mở laptop, định viết vài ghi chú cho dự án, nhưng bàn tay lại gõ ra một dòng tin nhắn:
“Nếu một ngày em đủ dũng cảm… anh có còn ở đó không?”
Cô nhìn dòng chữ, không dám gửi.
Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại rung. Tin nhắn đến từ Tạ Dịch:
“Dù là ngày nào, anh vẫn ở đây.”
Cô khựng lại, rồi khẽ bật cười qua hàng nước mắt. Ngoài kia, sương giăng mờ cả mặt hồ, nhưng trong lòng cô, thứ sương mù mang tên “do dự” đã bắt đầu tan đi.