Sáng hôm sau, trời trong hơn mọi khi. Ánh nắng chiếu qua rèm, rọi lên khuôn mặt còn phờ phạc của Tô Nhiễm. Cô thức dậy sớm, không phải vì hứng khởi, mà vì chẳng thể ngủ được. Cả đêm, cô trằn trọc, nghĩ đi nghĩ lại về tờ giấy kết hôn nằm ngay đầu giường — tờ giấy biến cô thành “vợ hợp pháp” của Lục Dạ Thần.
Không có đám cưới, không hoa, không nhẫn, cũng chẳng có lời chúc phúc nào.
Chỉ là một bản hợp đồng và hai chữ ký lạnh lùng.
Cô nhìn mình trong gương, cố nặn ra một nụ cười. “Ổn thôi, Tô Nhiễm. Cứ xem như là một vai diễn. Một năm thôi.”
Cô chọn một chiếc váy dài màu be, kiểu dáng đơn giản, tóc buộc thấp. Ánh mắt trong gương vẫn nhợt nhạt, nhưng ít nhất trông cô không quá tệ.
Đúng chín giờ, một chiếc xe đen dừng trước cửa khu trọ. Tài xế mặc vest, cúi đầu cung kính: “Phu nhân, mời cô lên xe.”
Hai chữ phu nhân khiến tim Tô Nhiễm khẽ run. Cô gật đầu, im lặng bước lên.
Đường đến biệt thự Lục gia kéo dài gần bốn mươi phút. Qua cửa kính, thành phố như đang trôi ngược – từ những con phố tấp nập đến vùng ngoại ô yên tĩnh, nơi chỉ còn những hàng cây thẳng tắp và những cánh cổng lớn im lìm.
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt đồ sộ, hai bên là hàng rào hoa giấy nở rộ. Biệt thự Lục gia sừng sững như một tòa thành trắng, từng chi tiết đều toát lên sự xa hoa nhưng lạnh lẽo.
Người quản gia mở cửa, giọng kính cẩn:
“Phu nhân, mời vào. Ông chủ đã dặn chuẩn bị phòng cho cô.”
Tô Nhiễm khẽ cúi đầu cảm ơn. Khi bước vào, cô thấy sảnh lớn rộng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân mình vang vọng. Tông màu chủ đạo là trắng bạc, những bức tranh trừu tượng treo trên tường, không gian sạch sẽ đến mức gần như vô cảm.
Trên ghế sofa, một người phụ nữ trung niên đang ngồi, dáng vẻ quý phái, mái tóc búi cao, gương mặt sắc sảo. Ánh mắt bà quét qua Tô Nhiễm, lạnh lẽo đến mức khiến cô đứng thẳng người.
“Cô là Tô Nhiễm?” – giọng người phụ nữ không cao, nhưng uy nghiêm.
“Vâng... cháu chào bác.”
“Đừng gọi tôi là bác.” – Bà ngắt lời ngay. “Cô chưa đủ tư cách.”
Tô Nhiễm thoáng sững sờ. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang:
“Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này con tự quyết định.”
Lục Dạ Thần xuất hiện, vẫn với phong thái điềm tĩnh. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn nhẹ, bước xuống từng bậc thang một cách ung dung. Ánh mắt anh lướt qua cô, bình thản như thể đã quá quen với mọi thứ.
Bà Lục đứng dậy, quay sang con trai, ánh nhìn đầy bất mãn:
“Con biết cô ta là ai không? Một cô gái không danh phận, cha lại đang nợ nần, mà con định cưới về làm vợ sao?”
Lục Dạ Thần vẫn điềm tĩnh:
“Con biết rất rõ cô ấy là ai. Nhưng chuyện này không cần bàn thêm. Con chỉ thông báo, không xin phép.”
Giọng nói trầm, chắc, từng chữ như đóng đinh vào không khí. Bà Lục tức giận, nhưng đối diện với ánh mắt kiên định ấy, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, quay lưng bỏ đi.
Không khí trong phòng trở lại yên lặng.
Tô Nhiễm cúi đầu, hai tay nắm chặt. Cô không biết nên nói gì. Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu vốn đã khó, huống hồ cô chỉ là “vợ hợp đồng.”
Lục Dạ Thần đi đến trước mặt cô, giọng anh trầm đều:
“Đừng để ý. Mẹ tôi không quen người lạ. Cô chỉ cần ở yên, đừng gây chú ý.”
Cô ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt anh – bình thản, không lạnh như hôm trước, nhưng vẫn không ấm.
“Anh… không định nói gì sao? Về chuyện chúng ta… kết hôn?”
“Không cần. Truyền thông không được phép can thiệp. Tôi đã xử lý mọi giấy tờ. Cô chỉ cần đóng vai cho đúng.”
Câu trả lời gọn gàng, thẳng thắn đến mức khiến Tô Nhiễm cười khổ.
“Vâng, tôi hiểu. Vậy... tôi bắt đầu vai diễn của mình thôi.”
Anh không đáp, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi quay sang người giúp việc: “Dẫn cô ấy lên phòng.”
Căn phòng ở tầng hai rộng và sáng, cửa sổ hướng ra vườn sau, có cả ban công trồng đầy hoa oải hương. Mọi thứ đều được sắp xếp tỉ mỉ, không thiếu thứ gì, chỉ thiếu... hơi người.
Tô Nhiễm ngồi xuống mép giường, nhìn tủ quần áo vừa mở ra đã thấy đầy những bộ váy đắt tiền. Nhãn hiệu cô chưa từng dám mơ đến, giờ lại xếp ngay ngắn trước mắt.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào một chiếc váy trắng, cười khẽ:
“Anh thật sự chuẩn bị kỹ như vậy… chỉ để cho một người vợ tạm bợ sao?”
Một buổi chiều trôi qua trong im lặng. Người giúp việc nói Lục Dạ Thần có cuộc họp, sẽ về muộn. Cô ngồi một mình nơi ban công, nhìn ánh hoàng hôn rải lên khu vườn sau nhà. Mọi thứ quá xa lạ, quá hoàn hảo, đến mức cô không tìm thấy mình trong đó.
Khi đồng hồ điểm chín giờ tối, tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng. Anh trở về. Tô Nhiễm nghe tiếng bước chân đều đặn trên hành lang, mỗi bước đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cánh cửa mở ra, Lục Dạ Thần bước vào, tháo cà vạt, áo sơ mi hơi nhăn sau một ngày làm việc dài. Anh nhìn thấy cô ngồi ở ban công, ánh đèn hắt lên gương mặt dịu dàng của cô, khiến anh khựng lại một thoáng.
“Cô chưa ngủ?” – anh hỏi.
“Tôi... không quen chỗ mới.”
“Cũng phải.” – Anh nói, cởi áo khoác đặt lên ghế. “Mai tôi sẽ nhờ người sắp xếp cho cô lịch trình. Từ nay, cô sẽ cùng tôi tham dự một vài sự kiện. Chỉ cần nhớ giữ hình ảnh, đừng để bị chụp những tấm hình không cần thiết.”
Cô gật đầu, giọng nhỏ: “Tôi sẽ cẩn thận.”
Anh im lặng một lúc rồi nói thêm: “Ngoài ra, cô có thể sống thoải mái trong phạm vi biệt thự này. Nhưng đừng tự ý rời khỏi nếu không báo trước.”
Câu nói ấy chẳng khác gì một lời cảnh cáo. Dù nhẹ nhàng, nhưng đủ để cô hiểu vị trí của mình.
Tô Nhiễm cười nhạt:
“Tôi hiểu. Hợp đồng là hợp đồng. Tôi không định vượt giới hạn.”
Ánh mắt anh thoáng dao động, nhưng chỉ trong một giây, rồi nhanh chóng quay đi.
“Vậy tốt.”
Anh định rời khỏi phòng, nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô gọi khẽ:
“Lục Dạ Thần.”
Anh dừng lại, không quay lại.
“Cảm ơn anh... vì đã cứu tôi hôm đó.”
Giọng cô thật nhẹ, nhưng vang vọng rõ trong căn phòng tĩnh lặng. Lục Dạ Thần im lặng vài giây, rồi đáp lại, giọng khàn khàn:
“Tôi không cứu cô. Tôi chỉ không muốn phiền phức.”
Cánh cửa khép lại. Cô vẫn ngồi ở ban công, nhìn ra khu vườn tối dần. Một cơn gió nhẹ lùa qua, thổi tung vài lọn tóc, khiến cô khẽ rùng mình.
Trong lòng, không biết là cảm giác trống rỗng hay tổn thương, chỉ biết tim mình nặng như có ai đặt lên một tảng đá.
Đêm đó, Tô Nhiễm trằn trọc mãi không ngủ được. Trong bóng tối, cô nghe tiếng mưa rơi nhè nhẹ lên cửa kính. Bất giác, cô nhớ đến lời anh nói — “Chỉ cần đóng vai cho đúng.”
Vai diễn này, cô sẽ phải diễn trong suốt một năm. Một năm dài dằng dặc, sống cùng một người đàn ông mà cô không hiểu nổi.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng. Cô nghe thấy tiếng người giúp việc gõ cửa:
“Phu nhân, cậu chủ dặn lát nữa cùng dùng bữa sáng.”
Cô hơi sững. Anh muốn ăn sáng cùng cô ư? Không giống anh chút nào.
Dưới phòng ăn, bàn dài phủ khăn trắng, đồ ăn được bày biện tinh tế như trong nhà hàng. Anh đã ngồi sẵn ở đầu bàn, đọc báo. Khi cô bước xuống, anh chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua.
“Ngồi đi.” – Anh nói.
Tô Nhiễm ngồi xuống ghế đối diện. Cô cảm thấy lúng túng trước không khí quá nghiêm túc. Cả căn phòng chỉ có hai người, âm thanh duy nhất là tiếng muỗng chạm vào đĩa sứ.
Lát sau, anh đặt tờ báo xuống, giọng trầm:
“Tối nay có buổi tiệc của tập đoàn. Cô đi cùng tôi.”
“Tôi?” – Cô ngạc nhiên. “Tôi chưa chuẩn bị gì cả.”
“Thư ký sẽ giúp cô chọn trang phục. Cứ nghe theo cô ấy.”
Cô cắn môi, khẽ gật đầu.
Sau bữa ăn, anh rời khỏi biệt thự đi làm. Còn cô được dẫn đến phòng thay đồ. Căn phòng rộng đến mức cô không tin nổi nó tồn tại. Hàng chục bộ váy được sắp theo màu sắc, giày dép, túi xách đều theo thương hiệu.
Cô thử một chiếc váy xanh nhạt, nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong gương không còn là Tô Nhiễm đơn giản của trước kia nữa — cô trông sang trọng, lạnh lùng, hoàn toàn khác.
Thư ký của anh mỉm cười: “Phu nhân, cô thật sự rất hợp với phong cách này. Cậu chủ sẽ hài lòng.”
Hài lòng ư? Cô không chắc. Người đàn ông đó dường như không biết đến cảm xúc ấy.
Tối hôm đó, khi xe đến đón, Lục Dạ Thần đã chờ sẵn. Anh nhìn cô một lượt, ánh mắt thoáng khựng lại. Cô mặc váy xanh, tóc búi cao, đường nét thanh tú, ánh đèn phản chiếu khiến cô rực rỡ như ánh trăng.
“Đi thôi.” – Anh chỉ nói vậy, mở cửa xe cho cô.
Trên đường, không ai nói lời nào. Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ đều đặn. Cô nhìn ra ngoài, những ánh đèn đường trôi ngược, lòng cô rối như tơ vò.
Cô nghĩ đến mẹ anh – người phụ nữ lạnh lùng hôm qua, đến ánh mắt của anh, đến tờ hợp đồng vẫn nằm trong ngăn kéo. Mọi thứ đan xen, khiến cô thấy nghẹn lại.
“Lục Dạ Thần...” – cô khẽ gọi.
“Hm?”
“Nếu một năm sau, hết hạn hợp đồng, anh có nhớ đến tôi không?”
Anh không đáp ngay. Ánh đèn xe lướt qua gương mặt anh, hắt lên đôi mắt sâu thẳm. Một lúc lâu sau, anh mới nói:
“Tôi không có thói quen nhớ người cũ.”
Cô cười, rất khẽ. “Phải rồi. Tôi cũng đâu là ai trong lòng anh.”
Chiếc xe rẽ vào con đường lớn, ánh sáng vàng rực của khách sạn nơi tổ chức tiệc phản chiếu qua kính. Cô chỉnh lại váy, giấu đi vẻ mệt mỏi, hít sâu một hơi.
Từ khoảnh khắc này, vai diễn chính thức bắt đầu.
Một bản hợp đồng, một năm gắn bó – và một trái tim đang dần rơi vào lưới tình mà chính cô đã thề sẽ không để mình mắc phải.