Ánh đèn pha lê rực rỡ treo lơ lửng giữa đại sảnh, từng chùm sáng phản chiếu lấp lánh trên mặt sàn cẩm thạch bóng loáng. Tiếng piano du dương vang khẽ, hòa cùng tiếng trò chuyện của giới thượng lưu, tạo nên một không khí xa hoa, sang trọng đến mức khiến người ta thấy nghẹt thở.
Tô Nhiễm đứng bên cạnh Lục Dạ Thần, bàn tay nhỏ bé bị anh nắm nhẹ. Cái nắm không chặt, không lỏng, chỉ đủ để mọi người nghĩ rằng họ là một đôi. Nhưng chỉ có cô biết, sự tiếp xúc ấy lạnh lẽo đến mức da cô tê dại.
Đêm nay, tập đoàn Lục Thị tổ chức buổi tiệc ra mắt dự án mới. Song, tin đồn lan nhanh hơn cả lời mời chính thức: “Tổng giám đốc Lục Dạ Thần sẽ công khai vợ.”
Một dòng tin ngắn thôi cũng đủ khiến giới truyền thông và thương trường sôi sục. Ai cũng tò mò, cô gái nào đủ bản lĩnh khiến người đàn ông lạnh lùng nhất thành phố chịu đeo nhẫn cưới?
Cô cảm nhận rõ ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình. Có ngạc nhiên, có tò mò, có khinh thường xen lẫn ghen tị. Tất cả hòa vào nhau thành một thứ áp lực vô hình, đè nặng trên vai cô.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, mỉm cười chào khách. Sau vài lời giới thiệu trang trọng, anh ta nói bằng giọng hào hứng:
“Và bây giờ, xin mời Tổng Giám đốc Lục Dạ Thần – cùng phu nhân của anh, cô Tô Nhiễm, lên sân khấu nâng ly khai tiệc!”
Từng tiếng vỗ tay vang lên, máy ảnh nhấp nháy liên hồi.
Lục Dạ Thần vẫn giữ nét mặt bình thản, tay anh siết nhẹ tay cô, rồi kéo cô tiến lên. Ánh đèn chiếu thẳng vào họ, sáng đến chói mắt. Tô Nhiễm hít sâu, giữ nụ cười mỏng manh mà hoàn hảo.
Anh nâng ly rượu vang, giọng nói trầm ấm, rõ ràng:
“Cảm ơn mọi người đã đến chung vui. Hôm nay, ngoài việc công bố dự án mới, tôi cũng muốn giới thiệu một người đặc biệt – người sẽ đồng hành cùng tôi trong cuộc sống sau này.”
Từng ánh nhìn dồn lại. Anh xoay người, ánh mắt thoáng nhìn cô – ngắn, nhưng đủ khiến tim cô khẽ run.
“Đây là Tô Nhiễm – vợ tôi.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên, lần này ấm hơn, nhưng trong đó lẫn cả tiếng xì xào khe khẽ.
“Nghe nói cô ấy chỉ là con gái một thương nhân phá sản...”
“Lục Dạ Thần chắc chỉ muốn che mắt công chúng thôi, ai đời cưới kiểu này.”
“Xinh thì có xinh, nhưng nhìn kiểu đó... chỉ như hoa trong lồng kính.”
Tô Nhiễm nghe rõ từng lời, từng ánh nhìn soi mói, nhưng cô chỉ mỉm cười. Bên cạnh cô, Lục Dạ Thần vẫn giữ dáng đứng điềm tĩnh, như thể tất cả những lời ấy chẳng tồn tại. Anh khẽ nghiêng người, cúi đầu nói nhỏ chỉ đủ cho cô nghe:
“Đừng để họ thấy cô khó chịu. Mọi thứ chỉ là vai diễn.”
Cô khẽ đáp: “Tôi biết.”
Nụ cười trên môi cô vẫn dịu dàng, nhưng tim cô chợt nhói. Vai diễn... chỉ là vai diễn thôi, Tô Nhiễm.
Sau khi khai tiệc, họ bước xuống, từng người đến chúc mừng. Anh bắt tay, cười nhạt; cô đứng bên, lặng lẽ mỉm cười. Những câu chúc phúc nửa thật nửa giả vang lên dồn dập:
“Phu nhân thật xinh đẹp, Tổng Giám đốc Lục thật có mắt nhìn người.”
“Không ngờ ngài lại cưới sớm thế, tưởng anh định sống độc thân suốt đời cơ.”
“Cô Tô, chắc là có duyên lắm mới khiến Lục tổng động lòng như vậy.”
Tô Nhiễm chỉ gật đầu, đáp bằng những lời xã giao nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng, từng từ như kim châm. Cô hiểu rõ, trong thế giới của họ, cô chẳng khác nào một người ngoài chen vào.
Khoảng giữa buổi, Lục Dạ Thần rời khỏi bàn một lát để gặp vài đối tác quan trọng. Tô Nhiễm ngồi một mình. Khi người phục vụ vừa rót thêm rượu, một giọng nói chua chát vang lên sau lưng:
“Tô tiểu thư, thật không ngờ gặp cô ở đây.”
Cô quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, dáng đi kiêu kỳ. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế, môi đỏ mọng, ánh mắt cong lên đầy ẩn ý.
Lục Nhược Dao – mối tình tin đồn cũ của Lục Dạ Thần.
“Tôi nghe nói cô chỉ là vợ hợp đồng, phải không?” – Nhược Dao cười nhẹ, giọng ngọt nhưng chứa đầy gai.
Tô Nhiễm khẽ cười, không tỏ ra nao núng. “Nếu tin đồn khiến cô thấy vui, cứ tin cũng được.”
“Ồ, vậy thì cô giỏi thật. Tôi ở bên anh ấy ba năm còn chưa từng thấy anh giới thiệu trước công chúng, còn cô... chỉ mới xuất hiện vài ngày đã được gọi là ‘phu nhân’. Thật đáng ngưỡng mộ.”
Tô Nhiễm đặt ly rượu xuống, giọng nhẹ như gió:
“Có lẽ vì cô là quá khứ, còn tôi là hiện tại.”
Một thoáng im lặng bao trùm. Nụ cười trên môi Nhược Dao cứng lại. Cô ta nghiêng người, cúi sát tai Tô Nhiễm thì thầm:
“Cô nghĩ anh ấy thật lòng sao? Đừng ngây thơ. Anh ta cưới cô chỉ để che giấu thứ khác. Một khi hết hạn, cô chẳng còn gì cả.”
Tô Nhiễm mím môi, bàn tay nắm chặt nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô đáp khẽ:
“Có thể. Nhưng ít nhất, hiện tại anh ấy là chồng tôi.”
Câu nói ấy khiến Nhược Dao sững lại, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Cô ta hất tóc, quay lưng bỏ đi, để lại mùi nước hoa đậm đặc và sự im lặng đặc quánh.
Một giây sau, giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:
“Cô ấy nói gì với em?”
Tô Nhiễm quay lại. Lục Dạ Thần đứng đó, ánh mắt lạnh như nước.
“Không có gì. Chỉ là chào hỏi bình thường.” – cô nói, tránh ánh nhìn của anh.
Anh im lặng một lúc, rồi bất ngờ vươn tay, chỉnh lại sợi tóc rơi trên vai cô. Động tác nhẹ đến mức tim cô khẽ thắt. Anh cúi sát, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng:
“Đừng để ai làm tổn thương em.”
Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, lần đầu tiên nhận ra trong đó có một thứ cảm xúc rất khác – không còn hoàn toàn lạnh lẽo.
“Em không sao.” – cô đáp nhỏ, nhưng giọng run nhẹ.
“Ừ.” – Anh khẽ gật, rồi lại lấy lại vẻ bình thản. “Đi thôi, còn vài người nữa cần gặp.”
Họ bước đi cùng nhau, ánh đèn phản chiếu lên dáng hai người, nhìn từ xa thật đẹp. Ai cũng nghĩ họ là một đôi hạnh phúc, nhưng chỉ riêng cô biết, khoảng cách giữa họ xa đến mức chạm vào cũng thấy lạnh.
Buổi tiệc kết thúc lúc gần mười một giờ. Khi xe rời khỏi khách sạn, thành phố đã lên đèn. Trong xe, im lặng bao trùm.
“Em làm tốt lắm.” – Anh nói, mắt vẫn nhìn thẳng.
Cô ngạc nhiên, không ngờ anh lại khen. “Cảm ơn anh. Tôi chỉ... làm theo đúng hợp đồng thôi.”
Lục Dạ Thần khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô vài giây. “Không cần lúc nào cũng nhắc đến hợp đồng. Cứ xem như bình thường là được.”
“Bình thường ư?” – Cô bật cười nhẹ. “Bình thường là khi hai người yêu nhau. Còn chúng ta... chỉ là giao dịch.”
Anh không đáp, nhưng ánh mắt thoáng trầm xuống. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô có cảm giác anh muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im.
Về đến biệt thự, cô bước xuống xe trước, tay khẽ đặt lên ngực. Nhịp tim cô vẫn chưa bình ổn. Câu nói vừa rồi – “Đừng để ai làm tổn thương em” – cứ vang lên trong đầu cô, khiến cô không biết phải tin hay quên.
Lục Dạ Thần theo sau, giọng trầm thấp:
“Ngày mai nghỉ. Nếu muốn ra ngoài, báo với tài xế.”
“Anh không cần dặn, tôi sẽ không đi đâu.” – cô đáp, không nhìn anh.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi nói:
“Tốt. Nghỉ sớm đi.”
Cánh cửa phòng đóng lại, để lại cô đứng một mình giữa sảnh lớn lạnh lẽo. Tô Nhiễm ngẩng nhìn tấm gương trên tường, thấy bóng mình phản chiếu: váy dạ hội lộng lẫy, môi đỏ, tóc búi gọn gàng — tất cả đều hoàn hảo, chỉ có đôi mắt cô là trống rỗng.
Cô tháo từng món trang sức, đặt lên bàn, rồi ngồi xuống giường. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh đứng trên sân khấu, giọng nói điềm tĩnh khi giới thiệu cô là “vợ tôi”.
Chỉ hai chữ thôi, mà khiến tim cô khẽ run.
“Đừng ngốc, Tô Nhiễm.” – cô tự nói với mình. “Đó chỉ là hợp đồng.”
Nhưng khi nằm xuống, dù cố nhắm mắt, cô vẫn nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập.
Ở tầng dưới, Lục Dạ Thần ngồi trong phòng làm việc. Trên bàn là ly rượu vang còn nửa, bên cạnh là tờ hợp đồng hôn nhân. Anh lật xem từng trang, ánh mắt dừng lại ở dòng chữ ký nhỏ gọn: Tô Nhiễm.
Ngón tay anh dừng trên nét mực ấy rất lâu. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên cửa kính, giống như đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Không biết vì sao, anh khẽ thở dài – một hơi thở rất nhẹ, như thể chính anh cũng không nhận ra.
Một năm – anh tự nhủ. Chỉ một năm thôi.
Nhưng có lẽ, mọi thứ đang dần vượt ra ngoài kế hoạch rồi.
Một lễ cưới không tình yêu, nhưng lại mở đầu cho những rung động đầu tiên – lặng lẽ, mơ hồ, và đầy nguy hiểm.