vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 5: Ngày đầu về nhà tổng tài


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng sớm len qua tấm rèm mỏng, rọi xuống nền nhà loang loáng ánh vàng. Trong không gian tĩnh lặng của căn biệt thự rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc nhịp nhàng vang lên.

Tô Nhiễm mở mắt. Căn phòng lạ lẫm bao quanh khiến cô mất vài giây mới nhớ ra: đây là nhà anh – ngôi nhà mà từ nay về sau, cô phải gọi là “nhà của mình”.

Giường lớn phủ ga trắng, hương thơm nhẹ của gỗ đàn hương thoang thoảng. Tất cả đều sang trọng, tinh tế, nhưng lạnh lẽo đến mức không có chút hơi thở con người.

Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu vườn phía trước bao phủ bởi sương sớm. Một hàng cây tùng được cắt tỉa gọn gàng, hồ nước nhỏ phẳng lặng như gương. Mọi thứ quá hoàn hảo, quá tĩnh, như chính chủ nhân của nơi này.

Tô Nhiễm bước chân trần xuống nền gỗ, khẽ run khi cảm nhận hơi lạnh. Cô tìm áo khoác rồi bước ra khỏi phòng.

Hành lang dài, hai bên treo tranh trừu tượng, tường sơn màu xám nhạt. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng vang trống rỗng.

Xuống đến tầng trệt, cô bắt gặp người quản gia trung niên đang sắp xếp đồ ăn sáng trên bàn. Người đó thấy cô liền mỉm cười cung kính.

“Chào buổi sáng, phu nhân.”

Hai chữ “phu nhân” khiến cô hơi sững lại. Cô vẫn chưa quen với danh xưng ấy.

“Chào bác. Anh ấy... Lục Dạ Thần, đã dậy chưa ạ?”

“Cậu chủ đã ra ngoài từ sớm. Có lẽ tới công ty. Nhưng cậu ấy dặn chuẩn bị bữa sáng cho cô, và... nếu cô cần gì thì cứ nói.”

“Dặn sao cơ?” – Cô hơi ngạc nhiên.

“Cậu chủ nói... cô không quen đồ Tây, nên đã nhờ đầu bếp chuẩn bị bữa kiểu Á.”

Tô Nhiễm đứng yên, khẽ cười nhẹ.

Cô không ngờ anh để ý đến chuyện nhỏ như vậy.

Cô ngồi xuống, ăn chậm rãi. Cháo trứng muối nóng hổi, bánh bao nhỏ mềm mịn – những món cô từng nói thích trong buổi chụp ảnh cưới giả. Cô tưởng lúc đó anh chỉ nghe cho có.

Hóa ra, anh vẫn nhớ.

Sau bữa sáng, cô dạo quanh nhà. Biệt thự quá rộng, mỗi phòng đều được thiết kế hoàn hảo, như một triển lãm nghệ thuật. Nhưng lại thiếu đi hơi ấm – không ảnh, không đồ cá nhân, chỉ toàn những thứ “cần có”.

Ở góc phòng khách, cô phát hiện một cây đàn piano đen bóng. Cô khẽ chạm vào phím đàn, một nốt nhạc vang lên trong trẻo.

“Cô biết chơi đàn?”

Giọng nói trầm thấp vang sau lưng khiến cô giật mình. Cô quay lại – anh đang đứng ở bậc thang, áo sơ mi trắng, tay còn cầm cặp tài liệu, ánh mắt lạnh lẽo như thường.

“Tôi chỉ biết chút ít. Anh về sớm vậy?”

“Có cuộc họp bị hoãn.” – Anh bước lại gần. – “Tôi về kiểm tra xem cô có quen chỗ ở không.”

“Rộng quá, tôi sợ lạc mất thôi.” – Cô nói nửa đùa, nửa thật.

Khóe môi anh khẽ cong, chỉ thoáng qua, nhanh đến mức cô tưởng mình nhìn nhầm.

“Có quản gia, cô sẽ không lạc đâu.”

Cô ngước nhìn anh. Dưới ánh sáng ban mai, từng đường nét gương mặt anh hiện rõ: góc cạnh, lạnh lùng, nhưng có gì đó dịu đi. Cô bất giác quay đi, tránh ánh nhìn ấy.

“Cảm ơn anh... vì bữa sáng.” – Cô nói khẽ.

Anh nhìn cô một giây, rồi đáp: “Không có gì. Tôi chỉ không muốn cô bỏ bữa. Phu nhân ốm yếu thì không tiện để truyền thông chụp ảnh đâu.”

Lời nói vẫn mang giọng điệu thờ ơ, nhưng cô không hiểu sao vẫn thấy có chút ấm áp len vào tim.

“Ra là vì hình ảnh công chúng.” – Cô cười nhẹ. – “Vậy tôi sẽ cố gắng ăn thật nhiều để anh khỏi lo.”

Anh khẽ nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó, rồi lại quay đi.

“Chiều nay, tôi có buổi gặp truyền thông. Em nên chuẩn bị.”

“Chuẩn bị gì?”

“Xuất hiện cùng tôi. Họ muốn phỏng vấn ngắn về cuộc hôn nhân này.”

Cô ngẩng đầu, bất giác thấy căng thẳng. “Nếu tôi nói sai thì sao?”

“Cứ nói thật – rằng chúng ta gặp nhau, hợp nhau, và quyết định kết hôn. Tôi sẽ lo phần còn lại.”

Cô mím môi, gật đầu.

Khi anh rời khỏi phòng, cô mới ngồi xuống ghế, ngón tay vô thức chạm lên phím đàn. Nốt nhạc vừa rồi vang lên, ngân dài rồi tắt, giống hệt mối quan hệ giữa họ: có bắt đầu, nhưng chẳng biết sẽ kết thúc ở đâu.

Chiều hôm đó, Tô Nhiễm được chuyên viên trang điểm đến tận biệt thự chuẩn bị. Váy đơn giản, tóc búi nhẹ, khuôn mặt được đánh phấn mỏng, giữ nguyên nét dịu dàng vốn có.

Khi cô bước ra, Lục Dạ Thần đã chờ sẵn. Anh mặc vest đen, thắt cà vạt cùng màu, khí chất trầm ổn mà lạnh lùng. Anh nhìn cô một lúc, ánh mắt thoáng dừng lại nơi xương quai xanh mảnh mai, rồi quay đi, giọng bình thản:

“Ổn rồi. Đi thôi.”

Trong xe, không khí im lặng. Đôi khi cô nhìn qua, chỉ thấy gương mặt nghiêng hoàn hảo của anh phản chiếu ánh nắng nhạt. Đôi mắt sâu, hàng mi dài, đường viền môi lạnh lẽo – người đàn ông này thật khó đoán.

Cô đan tay vào nhau, khẽ hỏi:

“Anh không thấy mệt khi phải giả vờ trước truyền thông sao?”

“Không.” – Anh đáp ngắn gọn.

“Vì anh quen rồi?”

“Vì tôi không cần giả vờ.” – Anh quay đầu, ánh mắt chạm nhẹ vào mắt cô. – “Chúng ta đã kết hôn thật. Dù lý do là gì, đó vẫn là sự thật.”

Câu nói khiến cô hơi khựng lại. Một cảm giác khó tả len vào lòng. Cô không biết đó là an ủi, hay cảnh báo.

Xe dừng trước sảnh khách sạn nơi buổi họp báo được tổ chức. Khi bước xuống, ánh đèn flash nhấp nháy liên hồi. Cô bị choáng một chút, nhưng bàn tay anh đã đưa ra – tự nhiên, vững chãi.

“Đi cùng tôi.” – Anh nói nhỏ, giọng như mệnh lệnh nhưng không lạnh.

Cô đặt tay lên tay anh. Dưới hàng trăm ống kính, họ cùng nhau tiến vào.

“Lục tổng, xin hỏi lý do ngài kết hôn đột ngột là gì?”

“Phu nhân có phải người trong giới giải trí không?”

“Hai người gặp nhau thế nào?”

Những câu hỏi dồn dập. Anh chỉ cười nhẹ, siết tay cô chặt hơn.

“Chúng tôi gặp nhau tình cờ. Cô ấy khiến tôi tin rằng hôn nhân không nhất thiết phải có kế hoạch trước.”

Một câu nói đơn giản, nhưng cả hội trường im lặng vài giây. Nhiều người ngơ ngác. Một số máy ảnh lia về phía cô.

Tô Nhiễm cảm thấy tim mình đập mạnh. Cô quay sang nhìn anh – đôi mắt anh bình thản, giọng nói trầm nhưng có một chút gì đó thật đến lạ.

Cô đáp lại bằng nụ cười dịu dàng: “Anh ấy nói đúng. Tôi cũng không ngờ mình lại gặp được người như vậy.”

Tiếng chụp ảnh vang lên dồn dập hơn. Không khí bỗng dịu lại. Ai đó trong đám phóng viên khẽ nói: “Họ trông thật hợp nhau.”

Buổi phỏng vấn kéo dài gần một giờ. Khi rời đi, cô cảm thấy mệt nhưng nhẹ nhõm.

Trên đường về, anh im lặng. Mãi đến khi xe rẽ qua con phố nhỏ, cô mới hỏi:

“Anh có nghĩ chúng ta vừa diễn tốt không?”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt hơi cong: “Không tệ. Cô có khiếu diễn xuất.”

“Tôi nghĩ mình chỉ đang nói thật thôi.”

Anh khẽ nhướng mày, không đáp. Nhưng môi anh hơi cong, như muốn cười mà không cười.

Buổi tối, Tô Nhiễm tắm xong, ra ban công. Gió đêm mát, hương hoa nhài từ vườn bay lên phảng phất. Cô ngồi xuống ghế mây, ôm ly trà nóng, mắt nhìn xa xăm.

Điện thoại vang lên. Là tin nhắn từ số lạ:

“Cô làm tốt đấy. Nhưng cô nghĩ mình sẽ giữ được vị trí đó bao lâu?”

Không ký tên, nhưng cô biết là ai. Lục Nhược Dao.

Tô Nhiễm không đáp, chỉ xóa tin nhắn. Nhưng lòng cô vẫn nặng.

Cánh cửa ban công bật mở. Lục Dạ Thần bước ra, áo sơ mi xắn tay, trên tay cầm cốc cà phê.

“Em chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” – Cô đáp, mắt vẫn nhìn về phía xa.

Anh im lặng, đứng cạnh cô, cùng nhìn bầu trời đêm. Sau vài giây, anh khẽ nói:

“Ở đây yên tĩnh quá. Nếu em thấy buồn, tôi có thể cho người chuẩn bị phòng piano, hoặc thư viện riêng.”

Cô quay sang, hơi ngạc nhiên. “Anh làm vậy vì trách nhiệm?”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Vì em là vợ tôi.”

Lời nói ấy khiến tim cô như bị ai bóp nhẹ. Một giây, hai giây – cô không đáp. Chỉ nhìn anh, ánh trăng rọi lên gương mặt cả hai, mờ ảo mà chân thật.

“Cảm ơn anh.” – Cô nói khẽ, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt đã ươn ướt.

Anh khẽ gật, quay đi, giọng vẫn trầm: “Ngủ sớm đi. Ngày mai tôi phải đi công tác hai ngày.”

“Vâng.”

Khi anh rời khỏi, cô vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng anh khuất dần. Trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ – mơ hồ, ấm áp, xen lẫn sợ hãi.

Cô biết, mình đang dần thay đổi.

Nhưng cô cũng biết, người đàn ông ấy... có lẽ vẫn giữ trái tim ở nơi khác.

Ngày đầu tiên làm vợ hợp đồng, Tô Nhiễm nhận ra: không phải sự lạnh lùng khiến người ta xa nhau, mà là những khoảnh khắc dịu dàng vô tình khiến ta không thể rời đi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×