Buổi sáng hôm sau, khi Tô Nhiễm tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống không.
Cô không rõ anh rời đi từ lúc nào — chỉ biết rằng trên bàn cạnh giường, có đặt một tờ giấy gấp đôi gọn gàng.
Dòng chữ anh viết ngắn gọn, mạnh mẽ, nét bút cứng cáp:
“Tôi đi công tác hai ngày. Có việc gì gọi cho quản gia hoặc số của tôi.”
Phía dưới, còn có thêm một dòng nhỏ hơn:
“Đừng bỏ bữa.”
Cô cầm tờ giấy lên, ngón tay khẽ run.
Lời dặn ấy thật bình thường, nhưng khi nhìn, tim cô lại nhói.
Cô tự hỏi, nếu đây là một cuộc hôn nhân thật, có lẽ cô đã vui mừng cả ngày chỉ vì một tờ giấy như thế.
Nhưng đây chỉ là hợp đồng.
Cô mím môi, gấp lại tờ giấy, đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Bữa sáng được dọn sẵn dưới phòng ăn.
Quản gia cúi đầu lễ phép, “Cậu chủ dặn chuẩn bị cháo yến cho phu nhân. Cô dùng thử xem vừa miệng không?”
Tô Nhiễm khẽ gật, múc một thìa.
Cháo mềm, vị thanh ngọt dịu — vừa đủ, không thừa.
Cô mỉm cười: “Vừa lắm, cảm ơn bác.”
Quản gia nhìn cô, cười hiền hậu: “Phu nhân ăn ngon là tốt. Cậu chủ nói, cô dễ bỏ bữa khi làm việc, nên dặn phải chú ý.”
Tô Nhiễm hơi khựng lại. “Anh ấy... nói vậy sao?”
“Vâng. Cậu ấy nói cô từng là nhân viên thiết kế thời trang, khi chăm chút bản vẽ là quên ăn. Cậu ấy bảo nếu thấy cô gầy đi, phải báo ngay.”
Tô Nhiễm im lặng vài giây.
Thì ra, anh biết nhiều hơn cô tưởng.
Cô nhớ lại mấy lần trò chuyện trước đây – anh ít nói, chỉ toàn nói chuyện công việc hoặc truyền thông. Nhưng ra ngoài lạnh lùng, bên trong lại lặng lẽ để tâm từng chi tiết nhỏ.
Cảm giác ấy khiến tim cô dấy lên một thứ cảm xúc khó gọi tên.
Sau bữa sáng, cô ra ngoài dạo quanh khu vườn sau nhà.
Trời đầu hạ, nắng không quá gắt, gió nhẹ mang theo hương cỏ non.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần hồ cá koi, nhìn mấy con cá bơi lượn dưới làn nước trong vắt.
Bên cạnh ghế, có một chậu hoa lan trắng đang nở.
Cô cúi người, chạm nhẹ vào cánh hoa mảnh mai, khẽ cười:
“Trắng, sạch... nhưng cô độc.”
Giống như chính cô lúc này.
Cô lấy điện thoại ra, lướt qua tin tức. Trang đầu là hình ảnh buổi họp báo hôm qua – tấm ảnh cô và anh đứng cạnh nhau, tay trong tay, dưới ánh đèn flash rực rỡ.
Dòng tít lớn nổi bật:
“Lục Dạ Thần công khai vợ: Tổng tài lạnh lùng nay đã có người trong lòng?”
Cô cười khẽ. Báo chí thật giỏi dựng chuyện.
Nếu họ biết rằng người trong lòng anh không phải cô, chắc họ sẽ thất vọng lắm.
Điện thoại rung nhẹ – là tin nhắn từ trợ lý của anh:
“Phu nhân, cậu chủ đến sân bay an toàn rồi. Chiều nay anh ấy có cuộc họp ở Hàng Châu, tối sẽ ở lại đó.”
Cô gõ lại:
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Cô định tắt máy, nhưng ngón tay dừng lại trên màn hình.
Cô muốn hỏi thêm một câu, “Anh ấy có ăn sáng chưa?”, nhưng rồi xóa đi.
Vô nghĩa thôi.
Buổi trưa, cô thử xuống phòng bếp, định tự tay làm chút gì đó.
Cô vốn thích nấu ăn – điều đó giúp đầu óc cô tĩnh lại.
Nhưng khi cô đang lúng túng với tủ gia vị, quản gia đã vội vã bước tới:
“Phu nhân, để chúng tôi làm. Cậu chủ dặn cô không cần động tay.”
“Không sao đâu, tôi chỉ muốn nấu chút cháo thôi.”
Quản gia hơi ngập ngừng, cuối cùng đành lui lại, mỉm cười:
“Vậy tôi chuẩn bị giúp cô vài nguyên liệu nhé.”
Cô tự tay nấu nồi cháo gạo tẻ, bỏ thêm chút nấm hương và thịt băm.
Mùi thơm lan khắp bếp. Lần đầu tiên trong ngôi nhà rộng lớn này, cô cảm thấy có chút hơi ấm của “gia đình”.
Khi múc cháo ra bát, cô chợt nghĩ — nếu anh ở nhà, chắc cô cũng sẽ múc cho anh một phần.
Ý nghĩ đó khiến cô ngẩn người vài giây, rồi cười khổ.
Chiều xuống, trời chuyển mưa nhẹ.
Cô ngồi trên ghế sofa, ôm laptop làm việc.
Là một nhà thiết kế từng làm việc tự do, cô nhận vài dự án nhỏ để giữ nhịp nghề. Bản phác thảo mới là thiết kế váy cưới cho khách hàng ở Thượng Hải – kiểu váy cổ điển, tinh tế, có điểm nhấn ren tay.
Nhưng khi vẽ đến phần cổ áo, cô lại bất giác nhớ đến váy cưới của chính mình.
Chiếc váy ấy do người khác chọn, cô chẳng có cơ hội nói gì.
Thậm chí, buổi chụp hình hôm đó, anh chỉ nhìn lướt qua, không khen, không chê.
Cô đặt bút xuống, khẽ thở dài.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung.
Là số của anh.
Tim cô đập mạnh, cô vội bắt máy. “Alo?”
“Đang làm gì?” – Giọng anh vang lên, trầm ấm, nhưng hơi khàn, có lẽ do cả ngày họp hành.
“Tôi... đang vẽ bản thiết kế.”
“Không nghỉ ngơi à?”
“Không sao, tôi quen rồi.” – Cô mỉm cười, dù biết anh không thấy. – “Anh họp xong chưa?”
“Vừa xong. Đang ở khách sạn. Thấy quản gia báo cô ăn trưa ít, nên gọi hỏi.”
Cô hơi ngạc nhiên, tim khẽ run: “Anh... quan tâm cả chuyện đó à?”
Anh im vài giây rồi nói: “Tôi chỉ không muốn cô ngất ra đấy rồi báo chí viết linh tinh.”
Cô bật cười khẽ: “Ra là sợ ảnh hưởng danh tiếng à.”
“Ừ, có thể.” – Anh đáp, giọng bình thản, nhưng thấp thoáng nụ cười nhẹ ở cuối câu.
Một khoảng im lặng ngắn. Chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi lộp bộp.
“Anh ăn tối chưa?” – Cô hỏi khẽ.
“Chưa. Còn đang bàn với đối tác. Có thể muộn.”
“Anh nhớ ăn. Đừng uống cà phê thay cơm.”
Anh im. Sau đó nói nhỏ: “Biết rồi. Ngủ sớm đi, đừng thức khuya vẽ.”
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc, nhưng cô vẫn cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tin nhắn từ anh chưa có, chỉ là ba chữ cuối cùng vang trong đầu: “Ngủ sớm đi.”
Trái tim cô, chẳng hiểu sao, lại ấm lên một cách ngốc nghếch.
Đêm hôm đó, mưa rơi không ngừng.
Cô nằm trong phòng, trằn trọc mãi không ngủ.
Từng giọt mưa gõ lên cửa sổ, nhịp nhàng, đều đặn — giống như tiếng tim cô đang rối.
Cô nhớ lại ánh mắt anh nhìn cô khi nói “vì em là vợ tôi.”
Câu nói ấy, càng nghĩ, càng khiến cô bối rối.
Anh nói vậy chỉ vì trách nhiệm? Hay... còn điều gì khác?
Cô lắc đầu, kéo chăn lên, cố xua đi những suy nghĩ mơ hồ. Nhưng hình ảnh anh vẫn lẩn khuất trong tâm trí – dáng anh ngồi làm việc, giọng nói trầm, cái nhíu mày nhẹ khi đọc tài liệu.
Trời gần sáng, cô mới thiếp đi.
Ngày thứ hai anh vắng nhà, cô nhận được gói hàng gửi tới.
Bên trong là một hộp nhỏ, gói tinh tế. Khi mở ra, cô ngạc nhiên đến sững sờ: là một chiếc kẹp tóc ngọc trai, kiểu dáng thanh lịch, y hệt mẫu cô từng nhìn thấy trong tạp chí mà vô tình anh cầm.
Có một tờ giấy nhỏ kèm theo, chỉ có hai chữ viết tay:
“Hợp với em.”
Không ký tên, nhưng cô biết là ai.
Lòng cô bỗng ấm áp đến lạ, đôi mắt cay cay.
Cô đứng trước gương, thử cài chiếc kẹp lên tóc.
Ánh sáng phản chiếu, ngọc trai sáng dịu như ánh trăng.
Cô khẽ cười, nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng rối bời.
Chiều hôm ấy, khi nắng cuối ngày xuyên qua tán cây, điện thoại cô lại reo.
Anh gọi.
“Anh về rồi sao?” – Cô hỏi, cố giữ giọng bình thường.
“Ừ. Đang trên đường. Có quà gửi, nhận được chưa?”
“Rồi... Cảm ơn anh. Rất đẹp.”
“Thấy hợp là tốt.”
“Anh chọn à?”
“Trợ lý chọn, tôi duyệt.” – Anh đáp nhạt, nhưng giọng nhẹ hơn mọi khi.
“Vậy lần sau... đừng phiền người khác, tôi không cần gì đâu.” – Cô khẽ nói.
Anh im vài giây, rồi nói khẽ: “Không phiền. Là tôi muốn.”
Tim cô thắt lại.
Giọng anh thấp, không quá dịu dàng, nhưng lại có một sức mạnh khiến cô không thể nói thêm lời nào.
“Anh về cẩn thận nhé.” – Cô nói nhỏ.
“Ừ. Đừng chờ.”
“...Tôi không chờ đâu.” – Cô đáp, nhưng chính cô cũng không tin mình nói thật.
Tối muộn, đèn trong biệt thự bật sáng.
Tiếng xe dừng trước cổng, ánh đèn pha rọi qua cửa sổ.
Cô đứng dậy, tim đập dồn.
Cửa mở, anh bước vào, áo sơ mi thấm mưa nhẹ, hơi mệt nhưng nụ cười nhàn nhạt.
“Vẫn còn thức?”
“Nghe tiếng xe.” – Cô khẽ đáp. – “Tôi nấu cháo, anh có muốn ăn không?”
Anh hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu. “Được.”
Cô bưng bát cháo ra. Hơi nóng lan tỏa, hương thơm dịu nhẹ. Anh ngồi xuống, cầm thìa, ăn chậm rãi.
“Ngon.” – Anh nói ngắn gọn.
Cô cười, khẽ đáp: “Không biết vì đói hay vì thật.”
“Cả hai.” – Anh nhìn cô, ánh mắt sâu, ấm.
Khoảnh khắc ấy, căn nhà không còn lạnh.
Ngoài trời vẫn mưa, nhưng trong lòng cô, nắng đang khẽ lên.
Hai ngày xa cách, Tô Nhiễm nhận ra rằng: không cần những lời hứa hẹn, chỉ cần một cuộc gọi, một câu “ăn chưa”, cũng đủ khiến trái tim bắt đầu rung động.