vợ hợp đồng của tổng tài lạnh lùng

Chương 7: Cơn sốt giữa đêm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm ấy, sau khi Lục Dạ Thần trở về, bầu không khí trong biệt thự yên bình một cách lạ thường.

Tiếng mưa đã ngừng, chỉ còn mùi ẩm của đất và gió đêm len lỏi qua khe cửa sổ.

Tô Nhiễm ngồi trên ghế sofa, nhìn chàng trai đối diện đang xem tài liệu.

Ánh đèn bàn hắt xuống khuôn mặt anh, sống mũi cao, đường nét sắc lạnh nhưng vẫn toát ra vẻ trầm ổn đến đáng tin.

Áo sơ mi trắng đã tháo hai cúc cổ, cổ tay áo xắn cao, để lộ cổ tay rắn chắc — hình ảnh ấy, bình thường thôi, nhưng sao khiến tim cô cứ rối loạn.

“Anh không nghỉ sao?” – cô hỏi, giọng khẽ.

“Xong phần này rồi ngủ.” – Anh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào máy tính.

“Ngày mai có cuộc họp nội bộ, phải xem lại bản kế hoạch.”

Cô gật, đứng dậy, định đi lấy nước, nhưng đầu óc bỗng choáng váng.

Mọi thứ trước mắt mờ đi, cơ thể nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

“Cẩn thận!” – Giọng anh trầm thấp vang lên, rồi trong chớp mắt, cô được đỡ lại trong vòng tay anh.

Mùi hương quen thuộc của nước hoa nam và hơi thở ấm áp bao quanh.

Cô cố gượng cười, “Không sao, chắc tôi đứng dậy nhanh quá...”

Anh chạm nhẹ lên trán cô, bàn tay anh lạnh, trán cô lại nóng rực.

“Sốt rồi.”

“Chắc chỉ là mệt thôi.”

“Đi lên phòng.” – Anh không nói thêm, bế bổng cô lên.

Cô giật mình: “Tôi... tôi tự đi được!”

“Đừng cãi.” – Giọng anh dứt khoát.

Anh bước chậm rãi lên cầu thang, hơi thở cô phả nhẹ lên cổ áo anh, làm không khí trở nên lạ lẫm đến khó nói.

Phòng ngủ được anh mở đèn mờ dịu. Anh đặt cô xuống giường, kéo chăn, rồi xoay người bước ra ngoài.

Một lát sau, anh trở lại với hộp thuốc và khăn ướt.

“Uống thuốc hạ sốt trước.” – Anh đổ nước ấm ra cốc, giọng đều đặn, không chút bối rối, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng lo lắng.

Cô ngoan ngoãn uống thuốc, ngồi dựa vào đầu giường.

Ánh sáng vàng phản chiếu lên khuôn mặt anh, từng cử chỉ đều chậm, cẩn trọng — anh vắt khăn, lau nhẹ lên trán cô.

Cảm giác mát lạnh lan ra, khiến cô khẽ rùng mình.

“Anh không cần làm thế đâu...”

“Cô nghĩ tôi yên tâm khi cô nằm sốt một mình à?”

Cô cắn môi, im lặng.

Từ trước đến giờ, cô luôn tự lập, chưa bao giờ quen với việc được người khác chăm sóc. Nhưng ánh mắt anh — dù lạnh, lại chứa điều gì đó khiến cô không thể từ chối.

“Anh... từng chăm ai bị ốm chưa?” – Cô hỏi khẽ, giọng pha chút ngượng ngùng.

Anh dừng tay, hơi nhíu mày. “Chưa. Lần đầu.”

“Vậy mà cũng biết lau khăn.”

“Không khó.” – Anh đáp gọn, nhưng khóe môi hơi cong.

Không hiểu sao, cô lại bật cười.

Lục Dạ Thần nghiêng đầu nhìn, “Cười gì?”

“Không có gì. Chỉ là thấy anh khác quá... so với hình tượng tổng tài lạnh lùng mà người ta nói.”

Anh nhướng mày, “Thấy thất vọng à?”

“Không. Thấy... đáng tin hơn.”

Anh im, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô vài giây rồi mới nói nhỏ:

“Ngủ đi. Đừng nghĩ nhiều.”

Cô nằm yên, hơi thở đều dần, nhưng không ngủ được.

Anh vẫn ngồi cạnh, lau trán, thay khăn. Bóng anh in trên tường, dài và tĩnh lặng.

Lần đầu tiên cô nhận ra — phía sau vẻ trầm lạnh ấy, là một người đàn ông cẩn trọng, biết quan tâm theo cách rất riêng.

Thời gian trôi, đồng hồ chỉ hơn một giờ sáng. Anh khẽ rút tay ra, định đứng dậy, nhưng cô bỗng nắm lấy tay anh.

“Đừng đi...” – giọng cô khàn nhẹ.

Anh khựng lại. “Tôi chỉ ra ngoài pha thuốc.”

Cô mơ màng, mắt vẫn nhắm: “Chỉ... đừng đi lâu quá.”

Anh đứng nhìn vài giây, rồi khẽ thở ra.

“Được rồi.” – Anh ngồi lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tóc cô, vuốt nhè nhẹ.

Trời gần sáng, cơn sốt giảm dần.

Tô Nhiễm mơ màng mở mắt, thấy Lục Dạ Thần ngồi trên ghế cạnh giường, đầu tựa vào thành ghế, vẫn mặc áo sơ mi, tay đặt hờ trên chăn cô.

Ánh sáng nhạt chiếu qua rèm, rọi lên khuôn mặt anh — trông yên bình đến lạ.

Cô khẽ dịch người, chiếc chăn trượt xuống, anh giật mình tỉnh dậy.

“Dậy rồi à?”

“Anh... thức cả đêm à?”

“Không hẳn. Chợp mắt chút thôi.” – Anh khẽ xoa cổ.

Cô ngồi dậy, mắt ươn ướt, giọng nghèn nghẹn:

“Cảm ơn anh... Tôi không ngờ anh sẽ ở lại.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi, “Nếu là người khác, chắc tôi đã về phòng. Nhưng cô...” – Anh dừng lại một chút, giọng thấp hẳn xuống – “Cô cứ khiến người ta không yên tâm.”

Tim cô đập mạnh, hơi nóng lan khắp mặt.

Cô không dám nhìn anh, chỉ khẽ đáp: “Tôi ổn rồi. Anh đi nghỉ đi.”

“Để tôi gọi cháo.” – Anh đứng dậy, đi ra.

Cô nhìn theo bóng anh khuất dần, khóe môi vô thức nở nụ cười.

Buổi sáng, bầu trời trong xanh sau cơn mưa đêm.

Cô ngồi bên bàn ăn, ăn cháo nóng, mùi thơm tỏa ra khiến lòng người dễ chịu.

Anh từ phòng làm việc đi ra, đã thay áo vest, cài caravat gọn gàng.

“Anh đi làm à?”

“Ừ. Nhưng sẽ về sớm.”

“Không cần đâu, tôi khỏe rồi.”

Anh khẽ nhìn cô, ánh mắt sâu và trầm: “Không phải vì cô yếu, mà vì tôi muốn về.”

Cô ngẩn người. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như tim mình vừa lỡ một nhịp.

“Anh... thay đổi rồi.”

“Thay đổi?”

“Trước đây, anh nói chuyện chỉ toàn công việc. Bây giờ...”

“Bây giờ tôi vẫn thế.” – Anh nói, hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô – “Chỉ là biết quan tâm đúng người.”

Cô không nói thêm, chỉ cúi đầu, đôi tai đỏ ửng.

Buổi trưa, anh nhắn tin:

“Đã ăn chưa?”

Cô mỉm cười, gõ lại:

“Rồi. Anh thì sao?”

“Đang họp. Đừng ngủ muộn tối nay.”

“Tôi không trẻ con đến mức phải dặn vậy đâu.”

“Tôi biết. Nhưng vẫn muốn nói.”

Cô nhìn dòng tin cuối, trong lòng mềm nhũn.

Tối, khi anh về, cô đã ngồi trong phòng khách, tay cầm quyển tạp chí thời trang.

Anh tháo caravat, hỏi: “Đỡ hẳn chưa?”

“Rồi. Có thể đi làm lại.”

“Không vội. Nghỉ thêm vài hôm.”

Cô mỉm cười: “Anh lúc nào cũng ra lệnh.”

Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Nếu không ra lệnh, cô có nghe lời không?”

Cô hơi sững, ánh mắt anh sâu như muốn nhìn thấu. Cô đành lảng tránh, “Tôi đi pha trà.”

“Ngồi đó.”

Anh bước lại gần, cúi người, nâng cằm cô nhẹ lên. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.

Cô cảm nhận rõ hơi thở anh, ấm và đều.

“Tô Nhiễm.” – Anh khẽ gọi tên cô.

“...Gì?”

“Lần sau, nếu mệt, nói với tôi. Đừng cố.”

“Anh không cần để ý nhiều như vậy.” – Cô cố giấu sự run rẩy trong giọng.

Anh nhíu mày, giọng khẽ, trầm thấp: “Đó là bản năng. Tôi không ép mình quan tâm. Nó tự xảy ra.”

Cô sững người. Câu nói ấy, đơn giản mà sâu như một lời tỏ tình không lời.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như dừng lại.

Cô mím môi, khẽ nói: “Anh nên về phòng đi, kẻo tôi lại tưởng anh nói thật.”

Anh khẽ cười, nụ cười hiếm hoi mà cô từng thấy – dịu và ấm.

“Cứ tưởng đi.”

Rồi anh rời khỏi phòng, để lại cô ngồi yên, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng.

Đêm đó, cô không ngủ được.

Những lời anh nói cứ vang lên trong đầu, rõ ràng đến mức khiến tim cô loạn nhịp.

“Tôi không ép mình quan tâm. Nó tự xảy ra.”

Cô khẽ cười trong bóng tối, chăn kéo lên tận cằm, thì thầm:

“Lục Dạ Thần... anh đúng là biết khiến người ta khó ngủ.”

Tình cảm đôi khi không cần nói thành lời. Chỉ cần một đêm anh ở lại, một câu nói chân thật, cũng đủ khiến trái tim cô bắt đầu tin rằng — sự dịu dàng này, là thật.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×