Sáng hôm sau, khi Tô Nhiễm vừa bước xuống nhà, điện thoại đã reo liên tục.
Tin nhắn từ đồng nghiệp cũ, từ người quen, từ bạn học — tất cả cùng một nội dung:
“Cậu xem tin tức chưa? Báo đăng chuyện cậu bị ốm rồi kìa!”
“Trời ơi, nói là cậu giả vờ bệnh để giữ chân tổng tài đó!”
Cô ngẩn người.
Giả vờ bệnh? Giữ chân anh?
Cô mở điện thoại, tìm tin tức mới nhất. Trang mạng giải trí lớn đăng hẳn bài dài với tiêu đề giật gân:
“Tô Nhiễm – vợ hợp đồng của Lục Dạ Thần, giả bệnh để được quan tâm? Nguồn tin nội bộ tiết lộ tổng tài đã qua đêm ở phòng cô!”
Hàng loạt bình luận phía dưới:
“Cô ta đúng là biết diễn đấy.”
“Tổng tài chỉ vì danh tiếng thôi, chắc chán rồi sớm ly hôn.”
“Người như Lục Dạ Thần mà yêu thật á? Mơ đi!”
Mỗi dòng chữ như nhát dao cắt vào lòng.
Cô biết giới truyền thông không dễ buông tha, nhưng không ngờ họ có thể dựng chuyện đến thế.
Cô đặt điện thoại xuống, cố hít sâu.
Nhưng đôi tay vẫn run, hơi thở nặng nề.
Đúng lúc ấy, quản gia bước vào, lo lắng:
“Phu nhân... Cậu chủ vừa đến công ty. Có lẽ đã thấy tin này.”
Cô sững người. “Anh ấy... nói gì không?”
“Không, chỉ dặn không ai được đến gần cô sáng nay, bảo chờ anh ấy về.”
Cô mím môi, trong lòng rối bời.
Chờ anh ấy về? Để làm gì? Mắng cô? Hay hỏi cho rõ thực hư?
Tô Nhiễm ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra ngoài vườn, mưa lất phất rơi — giống như hôm trước, nhưng lòng cô giờ nặng trĩu hơn gấp trăm lần.
Ở tòa nhà Lục Thị, tin tức lan nhanh như cháy rừng.
Nhân viên bàn tán xôn xao trong phòng nghỉ:
“Anh Dạ Thần chắc giận lắm. Cả đêm qua ở cùng mà báo đăng thế thì mất mặt rồi.”
“Tôi nghe nói anh ấy định họp khẩn ban truyền thông.”
Cửa thang máy mở, bước chân trầm ổn vang lên. Cả văn phòng im phăng phắc.
Lục Dạ Thần xuất hiện trong bộ vest đen, sắc mặt lạnh như băng.
Trợ lý theo sau, tay ôm chồng tài liệu, toát mồ hôi.
“Liên hệ phòng PR.” – Giọng anh thấp, dằn từng chữ.
“Tôi muốn trong 30 phút toàn bộ tin giả biến mất khỏi top tìm kiếm.”
“Vâng, tổng tài.”
“Và...” – anh dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao – “Tìm người tung tin. Dùng mọi cách.”
Căn phòng chìm trong im lặng.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.
Trợ lý ngập ngừng: “Thưa cậu, có cần phát ngôn chính thức không ạ?”
“Có.” – Anh siết chặt bút trong tay. – “Chuẩn bị họp báo chiều nay.”
“Về việc gì ạ?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Về vợ tôi.”
Tin tức về buổi họp báo được gửi đi nhanh chóng.
Mạng xã hội nổ tung:
“Lục Dạ Thần sắp ra mặt vì vợ thật sao?”
“Hay chuẩn bị công khai ly hôn?”
Đủ loại suy đoán tràn ngập.
Còn Tô Nhiễm, khi nghe tin, tim cô nhói mạnh.
Cô không hiểu anh sẽ làm gì — ra mặt bảo vệ, hay dập tắt tin đồn bằng cách phủ nhận cô?
Đến chiều, quản gia mang cho cô áo khoác, nói nhỏ: “Phu nhân, cậu chủ muốn cô xem họp báo.”
Cô ngẩng lên: “Tại sao?”
“Cậu ấy nói... ‘để cô biết mình không cần phải sợ dư luận nữa’.”
Trái tim cô khựng lại.
Cô siết chặt tay, mở TV.
Khung cảnh họp báo hiện lên.
Ánh đèn flash rực rỡ, hàng chục phóng viên chen nhau đặt câu hỏi.
Lục Dạ Thần ngồi ở trung tâm bàn dài, áo vest đen, cà vạt màu bạc, khuôn mặt điềm tĩnh.
Người dẫn chương trình mở đầu:
“Thưa tổng tài Lục, tin tức sáng nay đang gây chú ý lớn. Xin hỏi, việc anh qua đêm ở phòng phu nhân là thật chứ?”
Mọi người nín thở.
Lục Dạ Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua dàn phóng viên.
“Đúng.” – Anh đáp gọn.
Âm thanh như nổ tung trong khán phòng.
“Vậy... phu nhân thật sự bị ốm?”
Anh nhìn thẳng ống kính, giọng trầm ổn, rõ ràng từng chữ:
“Cô ấy bị sốt. Tôi chăm cô ấy cả đêm. Việc đó là điều bình thường giữa vợ chồng.”
Một phóng viên khác chen vào: “Nhưng có nguồn tin nói hôn nhân của hai người chỉ là hợp đồng, tổng tài có phủ nhận không?”
Anh hơi nhướng mày, giọng lạnh hẳn:
“Người tung tin đó nếu có chứng cứ, cứ đưa ra. Nếu không — gặp luật sư của tôi.”
Không khí căng như dây đàn.
Anh ngừng lại vài giây, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Và tôi muốn làm rõ thêm: Tô Nhiễm là vợ hợp pháp của tôi. Chúng tôi kết hôn vì mong muốn của cả hai, không có bất kỳ điều kiện nào khác. Mọi tin đồn xúc phạm danh dự cô ấy đều là bịa đặt.”
Ánh đèn flash lóe lên liên tục.
Giọng anh trầm nhưng dứt khoát, khiến người ta không dám nghi ngờ.
“Vậy... anh đang khẳng định, anh thật sự quan tâm đến cô ấy?” – Một phóng viên liều lĩnh hỏi.
Lục Dạ Thần im lặng trong vài giây.
Ánh mắt anh dịu xuống, khóe môi khẽ nhếch – nụ cười hiếm hoi, nhưng chứa đựng điều gì đó không thể giấu:
“Tôi không chỉ quan tâm.” – Anh dừng lại, nhìn thẳng vào ống kính – “Tôi trân trọng cô ấy.”
Câu nói ấy khiến cả hội trường sững sờ.
Mạng xã hội nổ tung trong vài giây.
“Trời ơi, Lục Dạ Thần nói ‘trân trọng’!”
“Tôi chết mất, đây là tổng tài lạnh lùng mà sao nói câu này dịu dàng thế!”
“Chắc chắn là thật rồi, ánh mắt đó không giả được đâu!”
Tô Nhiễm ngồi lặng trước màn hình, trái tim như bị ai bóp chặt.
Cô nghe từng lời anh nói, rõ ràng, vững vàng, tựa như bức tường kiên cố chắn trước mọi sóng gió.
Đôi mắt cô nóng lên, viền mi cay cay.
Không ai từng đứng ra bảo vệ cô như vậy.
Cô từng bị truyền thông vùi dập, bị xã hội bàn tán, bị người khác nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.
Nhưng hôm nay — anh đã khiến mọi thứ im bặt chỉ bằng một câu: “Tôi trân trọng cô ấy.”
Chiều muộn, tin tức chính thức từ công ty Lục Thị được đăng:
“Lục Dạ Thần và Tô Nhiễm – mối quan hệ hôn nhân hợp pháp. Mọi hành vi bịa đặt sẽ bị khởi kiện.”
Bình luận chuyển hướng hoàn toàn:
“Thật ra họ đẹp đôi mà!”
“Xin lỗi Tô Nhiễm, mình đã hiểu lầm.”
“Tổng tài nhà người ta ra mặt bảo vệ thế này, ai chịu nổi!”
Cô đọc mà cười, vừa cười vừa lau nước mắt.
Tối đó, anh về nhà muộn.
Vừa bước vào, cô đã đứng ở cầu thang, chờ.
Anh tháo áo khoác, giọng trầm: “Xem họp báo chưa?”
“Rồi.” – Giọng cô run nhẹ. – “Anh... không cần làm vậy đâu.”
“Làm vậy là sao?”
“Là ra mặt vì tôi. Báo chí có thể hiểu nhầm, rồi ảnh hưởng đến anh.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt kiên định:
“Tôi không quan tâm họ hiểu thế nào. Tôi chỉ quan tâm cô có bị tổn thương không.”
Cô lùi một bước, tim đập thình thịch.
“Anh... nói như thể thật sự...”
“Thật sự gì?”
“Thật sự... yêu tôi.” – Cô buột miệng, rồi sững người, như vừa nói ra điều không nên nói.
Không gian lặng vài giây.
Ánh mắt anh dừng lại nơi gương mặt cô, sâu như đáy biển.
Anh bước thêm một bước, đứng rất gần, giọng trầm khẽ vang lên bên tai cô:
“Và nếu đúng là vậy... cô sợ à?”
Hơi thở anh ấm, mùi bạc hà nhè nhẹ khiến cô như bị thôi miên.
Cô khẽ lắc đầu, môi run: “Tôi... không biết.”
Anh nhìn cô một lúc, ánh mắt dịu lại, rồi nhẹ nhàng nói:
“Vậy đừng vội trả lời. Cứ để tôi chứng minh.”
Cô ngước lên, vừa đúng lúc thấy nụ cười thoáng qua trên môi anh — rất nhẹ, nhưng đủ khiến lòng cô tan chảy.
Đêm ấy, Tô Nhiễm nằm trên giường, tay vẫn cầm điện thoại.
Mạng tràn ngập những đoạn cắt từ họp báo, ánh mắt anh nhìn thẳng ống kính khi nói “Tôi trân trọng cô ấy.” được chia sẻ khắp nơi.
Cô chạm ngón tay lên màn hình, khẽ cười.
“Lục Dạ Thần... anh thật sự khiến tôi không thể hiểu nổi nữa rồi.”
Ngoài trời, trăng lên cao, ánh sáng nhuộm bạc cả khoảng sân rộng.
Trong ngôi nhà ấy, có hai người — một người đang dần mở lòng, và một người, từ lâu đã lặng lẽ yêu mà không nói.
Đôi khi, tình yêu không cần phải thề non hẹn biển. Chỉ cần một người dám đứng trước cả thế giới mà nói: “Tôi trân trọng cô ấy.” — cũng đủ khiến mọi nghi ngờ tan biến.