vợ hợp đồng của tổng tài mặt lạnh

Chương 11: Lằn Ranh Ghen Tuông – Gần Như Đã Là Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau buổi gặp mặt với Quân Huy, Thư Kỳ nhận thấy bầu không khí giữa cô và Duy Phong thay đổi rõ rệt.

Anh không còn tỏ ra vô cảm như trước, nhưng thay vào đó là sự trầm mặc đến kỳ lạ. Không cáu gắt, không quát tháo, cũng không còn lạnh nhạt – mà là... giữ khoảng cách đầy toan tính. Như thể anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Trong một buổi họp, khi Thư Kỳ đang thuyết trình dự án, ánh mắt của Quân Huy cứ dừng lại nơi cô lâu hơn cần thiết. Đến mức khiến vài người trong phòng bắt đầu xì xào.

Duy Phong ngồi ở đầu bàn, không nói một lời, nhưng bàn tay đặt dưới bàn siết chặt thành nắm đấm.

Kết thúc buổi họp, anh đứng dậy, lạnh lùng nói:

– Dự án tạm dừng một ngày. Thư Kỳ, theo tôi.

Cô không hiểu chuyện gì, nhưng cũng lặng lẽ bước theo anh vào thang máy riêng.

Cánh cửa đóng lại, không khí trong thang máy lập tức đặc quánh.

– Anh sao vậy?

– Tôi nên hỏi em mới đúng. Em và Quân Huy... định diễn bao lâu nữa?

– Em chẳng diễn gì cả. Em chỉ đang làm việc.

– Làm việc? Ánh mắt anh ta như muốn lột trần em giữa bàn họp. Em không cảm thấy gì sao?

Cô cau mày, hơi tức giận:

– Vậy ánh mắt của anh suốt mấy tháng qua thì sao? Anh nghĩ em không cảm thấy gì à? Em đã quen với việc bị xem là ‘vật phẩm trao đổi’ rồi.

Duy Phong im lặng. Ánh mắt anh dịu đi.

– Tôi không muốn em bị tổn thương.

– Vậy thì đừng nói kiểu như em là vật sở hữu của anh.

– Nhưng em đang là vợ tôi. Em đã ký rồi.

– Là hợp đồng thôi, anh Phong. Là hợp đồng.

Thang máy dừng lại. Không ai nói thêm lời nào.


Tối hôm đó, Thư Kỳ ra ban công hóng gió. Đang lim dim tận hưởng cái lạnh dịu, thì một chiếc áo khoác choàng nhẹ qua vai cô.

Duy Phong.

Anh ngồi xuống ghế đối diện, ly rượu vang sóng sánh đỏ sậm trên tay.

– Tôi xin lỗi.

Thư Kỳ ngạc nhiên.

– Vì hôm nay.

Anh uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn xa xăm.

– Tôi biết mình đã hơi quá. Nhưng tôi không chịu được ánh mắt Quân Huy nhìn em. Nó khiến tôi cảm thấy em có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào.

– Nhưng chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, nhớ không?

Anh cười khẽ, có gì đó cay đắng:

– Lúc đầu là vậy. Nhưng giờ… tôi không chắc nữa.

Tim Thư Kỳ đập mạnh.

– Em khiến tôi phát điên lên mỗi lần em cười với người khác. Tôi ghen, Kỳ à. Và tôi chưa từng như thế.

Cô im lặng. Không biết nên trả lời thế nào. Cơn gió lạnh thổi qua, tóc cô rối nhẹ.

Duy Phong tiến lại gần, sửa lại mái tóc cho cô. Bàn tay anh dừng lại trên má cô một lúc lâu. Không gian im lặng đến nghẹt thở.

– Nếu không có hợp đồng, em có ở lại bên tôi không?

Cô không trả lời. Nhưng ánh mắt cô dường như đã nói thay tất cả. Một cái nhìn mềm mại, bối rối, và... có gì đó gần như là yêu.


Đêm đó, lần đầu tiên Thư Kỳ mơ thấy Duy Phong. Trong giấc mơ ấy, không có hợp đồng, không có trách nhiệm, chỉ có hai con người tự do ngồi bên nhau, cười nói như thể họ thuộc về nhau từ kiếp nào.

Và cô đã không muốn tỉnh giấc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×