Sáng hôm sau, khi Thư Kỳ bước xuống phòng ăn, Duy Phong đã ngồi ở bàn từ lúc nào, áo sơ mi trắng được xắn gọn gàng, vẻ ngoài sáng sủa nhưng đôi mắt vẫn còn chút u tối từ đêm qua.
Anh ngẩng lên nhìn cô, giọng dịu dàng khác thường:
– Ngồi xuống ăn sáng đi. Hôm nay tôi đưa em đến công ty.
Cô hơi bất ngờ, định từ chối theo thói quen nhưng ánh mắt anh... quá thật. Như thể sau bao ngày lảng tránh, hôm nay anh chọn cách đối diện.
Trên bàn là bánh mì nướng, trứng ốp la và ly sữa ấm – món cô thích.
– Tự tay anh làm?
– Ừ. Không ngon lắm nhưng chắc ăn được.
Thư Kỳ cắn môi, không nói gì. Chỉ là một bữa sáng, nhưng khiến tim cô xao động.
Trên xe, Duy Phong chủ động mở nhạc. Không phải jazz lạnh lùng như mọi ngày mà là một bản ballad nhẹ nhàng.
– Tôi xin lỗi vì đã làm em tổn thương.
– Em không sao. Em quen rồi.
– Nhưng tôi thì không muốn em quen với việc đó.
Thư Kỳ quay sang, mắt mở to.
Duy Phong vẫn nhìn thẳng đường, giọng đều:
– Tôi biết rõ những gì tôi từng nói. Nhưng càng sống cùng em, tôi càng không thể giả vờ như mình không quan tâm.
Anh dừng xe trước công ty, quay sang:
– Tôi không biết em có tin không, nhưng... tôi đang bắt đầu thích em.
Tim cô lệch nhịp. Một nhịp rất rõ.
– Em... cần thời gian.
– Tôi biết. Tôi cũng vậy.
Cô xuống xe, bước vào công ty với cảm giác cả thế giới đang nghiêng nhẹ.
Chiều hôm đó, Quân Huy xuất hiện trước phòng làm việc của cô. Không báo trước. Không lịch hẹn.
– Anh đợi em ăn tối.
– Em không chắc có thể...
– Không sao. Anh sẽ chờ.
Thư Kỳ thở dài, nhưng ánh mắt Quân Huy nhìn cô – vẫn dịu dàng, như lần đầu họ gặp nhau. Như ánh mắt của một người đã biết mình lỡ mất ai đó từ lâu, và giờ chỉ muốn níu lại dù chỉ một lần.
Tối. Nhà hàng trên tầng cao của khách sạn sang trọng.
Thư Kỳ và Quân Huy ngồi đối diện nhau. Cô vẫn chưa quen với việc được ai đó nhìn bằng ánh mắt dịu dàng và thấu hiểu đến thế.
– Em không cần nói gì đâu. Hôm nay anh chỉ muốn em ngồi đây, ăn với anh một bữa như hai người bình thường.
– Nhưng chúng ta không bình thường, Huy à.
– Anh biết. Vì em đã có chồng. Nhưng… em có yêu chồng em không?
Cô không trả lời.
– Anh từng là người đến trước. Và anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc, dù là đến sau.
Thư Kỳ ngước lên, mắt cô mờ đi.
Khi trở về nhà, Duy Phong đang chờ ở phòng khách.
– Em đi đâu?
– Em ăn tối với Quân Huy.
Im lặng.
– Em không cần xin phép. Nhưng ít nhất... cũng nên để tôi biết em về lúc nào.
– Vậy còn anh? Anh đi đâu, về lúc nào, với ai – em chưa bao giờ được quyền hỏi.
– Nhưng giờ em có quyền đó rồi.
– Vì sao?
Duy Phong tiến đến, không cho cô lùi lại.
– Vì tôi yêu em rồi.
Tim cô đập mạnh. Không phải ngọt ngào, mà là… hoảng loạn. Cô không biết phải làm gì với một Duy Phong yếu đuối, thật lòng như thế này.
– Đừng nói ra điều đó khi chúng ta vẫn còn hợp đồng.
– Tôi nói ra vì tôi muốn biến hợp đồng thành thật.
Anh hôn cô. Nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. Không còn là người đàn ông chỉ biết ép buộc hay lạnh lùng nữa.
Mà là một người đang yêu. Đang sợ mất. Và đang chiến đấu cho tình yêu ấy.
Thư Kỳ nhắm mắt lại. Một phần trong cô muốn gạt bỏ mọi thứ. Nhưng một phần khác lại thì thầm: "Đừng dễ dàng rung động".
Bởi tình yêu... không nên bắt đầu bằng hợp đồng.