vợ hợp đồng của tổng tài mặt lạnh

Chương 13: Gần Nhau Trong Khoảng Cách Mong Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư Kỳ không ngủ được.

Dù đã hơn nửa đêm, dù căn phòng vẫn yên tĩnh như mọi ngày, nhưng trong lòng cô lại hỗn loạn một cách kỳ lạ.

Câu nói của Duy Phong vẫn lặp lại trong đầu cô như một đoạn băng không hồi kết:

“Tôi yêu em rồi.”

Anh nói trong ánh đèn vàng dịu, bằng một giọng không còn kiêu ngạo, không còn lạnh lùng. Chỉ có chân thành. Và có gì đó… run rẩy.

Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ. Nhưng khoảnh khắc anh hôn cô, cô mới nhận ra, trái tim mình đã sớm không còn an toàn nữa rồi.

Cô bước xuống giường, đi ra ban công, nơi ánh trăng chiếu nghiêng, mát lạnh. Nhưng trong lòng cô lại nóng hơn bao giờ hết.

Và rồi, cánh cửa phía đối diện mở ra.

Duy Phong, cũng như cô, không ngủ được.

Anh bước ra ban công nhà mình, chỉ cách ban công cô một dãy lan can mỏng. Họ nhìn nhau – không lời.

Cô lên tiếng trước.

– Em không chắc tình cảm của anh là thật… hay là do ở gần nhau quá lâu mà sinh ra ảo giác.

Anh châm một điếu thuốc, nhưng chưa kịp hút đã dập tắt.

– Anh chắc. Lần đầu trong đời anh chắc về một điều.

– Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ trước em?

– Nhiều. Nhưng không ai khiến anh quan tâm xem họ đi đâu, ăn gì, ngủ có ngon không. Anh chưa từng dậy sớm nấu ăn vì ai. Cũng chưa từng lo nếu người đó đi tối về khuya.

Cô cười nhẹ. Nụ cười vừa cay đắng, vừa yếu ớt.

– Em sợ… đây chỉ là một giai đoạn nhất thời.

– Vậy để anh chứng minh. Suốt đời này.


Ngày hôm sau.

Tại công ty, không ai không bất ngờ khi thấy Duy Phong bước vào cùng Thư Kỳ. Không né tránh, không giấu giếm.

Tay cô cầm ly cà phê, tay anh xách túi hồ sơ. Một cảnh tượng chưa từng có.

Và càng bất ngờ hơn khi anh chủ động:

– Mọi người, đây là vợ tôi.

Không phải thư ký. Không phải bạn gái. Mà là vợ.

Cả phòng như nín thở. Lê Na tròn mắt nhìn. Trưởng phòng Nhã Vi ngơ ngác. Quân Huy, người vừa bước vào, khựng lại giữa không trung.

Ánh mắt anh chạm vào tay Thư Kỳ – không còn đơn độc.

Anh cười. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng tan trong gió.


Cuối buổi chiều, Quân Huy mời Thư Kỳ ra bãi cỏ sân sau tòa nhà. Nơi họ từng đứng nói chuyện lần đầu.

– Em hạnh phúc với anh ta không?

Cô im lặng.

– Nếu chưa, thì còn kịp rút lui.

– Nhưng em… đang cảm thấy có lỗi.

– Với ai?

– Với chính mình. Vì em không còn chắc chắn điều gì là đúng.

Quân Huy bước tới, đặt tay lên vai cô.

– Em không cần chắc chắn. Chỉ cần thành thật. Em không nợ ai cả, ngoại trừ trái tim em.


Tối.

Duy Phong mở cửa phòng cô, lần đầu tiên... không gõ.

Anh bước vào, ngồi cạnh giường.

– Anh có thể nằm cạnh em không? Không làm gì. Chỉ là… nằm cạnh.

Cô khẽ gật.

Chiếc giường lớn có hai người, nhưng khoảng cách giữa họ chỉ là mấy tấc.

Cô nhắm mắt. Anh đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, không hỏi, không nói.

Một sự yên lặng ấm áp lạ kỳ.

– Ngủ đi. Anh ở đây. Không đi đâu nữa.

Cô không trả lời, nhưng hơi thở dần đều. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô ngủ ngon. Bên cạnh người đàn ông mà cô đã từng ghét, từng sợ… và giờ, không dám yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×