Căn phòng khách sang trọng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường. Thư Kỳ vẫn ngồi đó, đôi mắt dán chặt vào bản hợp đồng, lòng rối như tơ vò.
Mười hai tháng. Một năm làm vợ trên giấy tờ của một người đàn ông cô chỉ mới nhìn gần đúng một lần trong đời. Cô không ngu ngốc đến mức nghĩ đây là một giấc mơ ngôn tình, càng không ảo tưởng rằng có thể từ “vợ hợp đồng” mà trở thành “bà chủ thật sự”. Nhưng ba trăm triệu… cộng thêm tiền viện phí… đủ để cứu mẹ cô một mạng, đủ để cô có cơ hội bắt đầu lại.
– Cô còn do dự? – Giọng Lâm Duy Phong cắt ngang dòng suy nghĩ.
– Tôi… có thể hỏi một câu không?
– Hỏi.
– Anh là người có tiền, có quyền, ngoại hình lại không tệ. Tại sao lại cần một cuộc hôn nhân giả?
Duy Phong nheo mắt. Một thoáng im lặng lướt qua giữa hai người trước khi anh đáp ngắn gọn:
– Tôi bị ràng buộc bởi một điều kiện trong bản di chúc của ông nội. Nếu không kết hôn trước sinh nhật tuổi ba mươi, tôi sẽ mất quyền kiểm soát cổ phần tại tập đoàn. Tôi cần một cuộc hôn nhân hợp lệ trong một năm. Sau đó, ai đi đường nấy.
Cô im lặng. Một cuộc hôn nhân… không bắt đầu vì yêu, cũng không kết thúc vì hận. Chỉ là một giao dịch được ký kết bởi hai người cùng cần một thứ.
– Tôi cần thời gian suy nghĩ. – Cô nói nhỏ.
– Cô có 24 giờ. Tôi không thích bị lãng phí thời gian. Nếu đồng ý, ký và gửi lại hợp đồng cho thư ký của tôi. Địa chỉ, số liên hệ đều đã ghi sẵn.
Anh đứng dậy, như thể buổi gặp mặt đã kết thúc.
Thư Kỳ rời khỏi căn penthouse trong trạng thái như bị hút sạch năng lượng. Bản hợp đồng nằm gọn trong túi xách, nặng như cả một tương lai mờ mịt. Cô đi bộ dọc con đường vắng, đèn đường vàng vọt chiếu lên gương mặt vẫn chưa ráo nước mưa. Cô không khóc. Nhưng sâu trong lòng, một tiếng thở dài rất dài vang lên.
Sáng hôm sau, Thư Kỳ ngồi bên giường bệnh của mẹ. Bà đang ngủ, sắc mặt nhợt nhạt, tay vẫn còn kim truyền dịch.
– Con ổn không? – Mẹ cô hỏi khẽ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của con gái.
– Ổn mà mẹ. Con… tìm được một công việc mới rồi. Lương cao, lại có chỗ ở. Con sẽ lo viện phí cho mẹ sớm thôi.
Mẹ cô gật đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy tin tưởng.
Chính ánh mắt đó… khiến Thư Kỳ đưa ra quyết định.
Ba ngày sau.
Tại một phòng công chứng riêng biệt, Thư Kỳ ngồi đối diện với Lâm Duy Phong. Trên bàn là bản hợp đồng kết hôn được công chứng viên chuẩn bị sẵn.
– Cô chắc chứ? – Người luật sư đại diện bên Duy Phong hỏi lần cuối.
Thư Kỳ gật đầu. Cô cầm bút, hít sâu, rồi ký tên mình bằng nét chữ vững chãi.
Ngay sau đó, Duy Phong cũng ký tên. Lạnh lùng, dứt khoát, không hề do dự.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông sẽ là “chồng hợp pháp” của mình trong vòng một năm. Ánh mắt anh sắc bén, khó đoán, tựa như có thể nhìn xuyên tâm can người khác mà không để lại bất cứ cảm xúc nào.
– Chào mừng cô đến với vai diễn mới. – Anh nói, đôi môi nhếch nhẹ.
Cô mỉm cười mỏi mệt.
– Tôi sẽ cố nhập vai thật tốt.
Một tiếng cạch vang lên khi hợp đồng được đóng lại. Cũng là lúc cánh cửa vận mệnh khẽ khàng khép lại sau lưng Thư Kỳ.
Cô đã bước vào thế giới của Lâm Duy Phong – nơi tình yêu không tồn tại, và mọi thứ đều có giá.