Ba ngày sau khi ký hợp đồng, Thư Kỳ chính thức chuyển vào sống tại biệt thự cao cấp của Lâm Duy Phong – nơi mà chỉ cần giá tiền thuê một tháng đã đủ nuôi sống cả gia đình cô trong một năm.
Biệt thự nằm trong khu dân cư biệt lập, có bảo vệ 24/7, sân vườn xanh mướt như resort và hồ bơi riêng. Nội thất bên trong toát lên vẻ sang trọng lạnh lùng, tông màu xám đen chủ đạo khiến cô có cảm giác như đang bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
– Đây là phòng cô. – Người quản gia dẫn cô lên tầng hai, mở cửa phòng ở cuối hành lang.
Thư Kỳ bước vào, trầm trồ trước căn phòng rộng gấp ba lần căn trọ cũ của mình. Giường cỡ lớn, tủ quần áo âm tường, bàn trang điểm, thảm lông mềm dưới chân – tất cả đều tinh tế và đắt giá.
– Cô chủ muốn ăn gì tối nay? – Quản gia lễ phép hỏi.
Cô sững lại. Cô chủ? Gọi thế nghe mà nổi hết da gà.
– Dạ… gì cũng được, đơn giản thôi ạ. Tôi không quen ăn sang…
– Tổng giám đốc không thích đồ ăn có dầu mỡ. Cô lưu ý giúp. – Quản gia gật đầu rồi rời đi.
Chưa kịp thở ra nhẹ nhõm, cô nghe tiếng gõ cửa phòng. Mở ra, chính là người đàn ông mà cô vừa ký tên làm vợ cách đây vài hôm – trong một văn bản hợp pháp nhưng không có tình cảm.
Lâm Duy Phong đứng thẳng người, mặc sơ mi trắng và quần âu đen, cà vạt được tháo lỏng, kính gọng bạc càng tôn thêm vẻ điển trai có phần trí thức và… xa cách.
– Tôi cần cô nhớ ba điều, Thư Kỳ.
– Vâng?
– Một: không được xen vào công việc cá nhân của tôi.
Hai: đừng cố giả vờ thân mật khi không có ai xung quanh.
Ba: tuyệt đối không mang chuyện hợp đồng ra làm cớ gây phiền phức.
Thư Kỳ cắn môi. Tên này nói chuyện đúng kiểu “tổng tài mặt lạnh” y chang phim truyền hình.
– Tôi hiểu rồi. – Cô đáp bình thản. – Vậy tôi cũng có một yêu cầu.
Anh nhướn mày, có vẻ bất ngờ vì cô dám “mặc cả”.
– Trong suốt thời gian hợp đồng, tôi cũng có quyền riêng tư. Ngoài việc xuất hiện khi cần thiết, tôi mong được giữ khoảng cách rõ ràng.
– Tốt. Chúng ta nghĩ giống nhau. – Anh quay đi, lạnh nhạt như gió mùa đông.
Khi cánh cửa khép lại, Thư Kỳ thả mình xuống giường, thở dài mệt mỏi. Chưa gì mà đã thấy cuộc sống làm “vợ hợp đồng” không dễ thở chút nào.
Tối đó, cả hai dùng bữa trong im lặng. Duy Phong vừa ăn vừa xem tài liệu, thi thoảng nhíu mày như đang xử lý một vụ sáp nhập trị giá triệu đô.
Thư Kỳ thì chỉ dám gắp rau. Cô chưa từng ngồi ăn chung với một người đàn ông cao cấp thế này, lại càng không quen kiểu ăn uống không phát ra tiếng động nào như ở đây. Cô rón rén đến mức suýt nghẹn vì không dám ho.
– Ăn đi. – Anh bỗng lên tiếng, mắt vẫn không rời văn bản.
– Tôi ăn rồi mà… – Cô nói dối, vì thật ra mới gắp được đúng hai miếng.
– Cô mà đói, tôi không chịu trách nhiệm đâu. Tôi không muốn bị báo chí viết kiểu “tổng giám đốc bạc đãi vợ mới cưới”.
Thư Kỳ nghẹn lời. Hóa ra… anh quan tâm hình ảnh bản thân hơn là sức khỏe của cô. Nhưng dù sao thì vẫn là quan tâm, phải không?
Sau bữa tối, cô được hướng dẫn cách sử dụng mật khẩu vân tay để vào các khu vực trong nhà. Riêng phòng làm việc của anh thì “tuyệt đối không được bước vào nếu không có sự cho phép”.
Đêm đầu tiên tại ngôi nhà xa hoa, Thư Kỳ mất ngủ. Không phải vì giường lạ, mà vì cảm giác bất an. Cô là vợ hợp pháp của một người đàn ông giàu có, nhưng lại sống như một người thuê trọ cao cấp. Mỗi bước đi, mỗi lời nói, đều phải tính toán.
Chuyện này... thật sự sẽ kéo dài được một năm sao?