Đêm phủ xuống thành phố, những ánh đèn vàng lấp lánh phản chiếu qua tấm kính cửa sổ cao tầng.
Căn biệt thự nhà họ Trần im phăng phắc, chỉ nghe tiếng gió lùa qua tán cây ngoài vườn.
Lâm Tư Nhiên đứng trước gương, nhìn người phụ nữ trong chiếc váy ngủ lụa mỏng. Cô trông xa lạ đến đáng sợ — mái tóc rối nhẹ, đôi mắt sưng vì khóc, và gương mặt phảng phất sự mệt mỏi.
Cô chưa bao giờ nghĩ, “đêm tân hôn” của mình lại kết thúc trong cô độc thế này.
Trong đầu cô, giọng nói của anh ban sáng vẫn vang vọng:
“Từ nay, cô sống theo cách tôi sắp đặt.”
“Không được yêu tôi, không được xen vào đời tư tôi.”
Những lời đó, lạnh hơn cả gió mùa đông.
Cửa phòng bật mở.
Cô giật mình quay lại.
Trần Dịch Thâm bước vào, vẫn trong bộ âu phục đen hoàn hảo, cà vạt hơi lỏng, vài cúc áo trên cùng mở ra để lộ làn da rám nắng. Mùi hương trầm lạnh quen thuộc theo anh tràn khắp căn phòng.
Anh chẳng nhìn cô, chỉ lạnh lùng đi thẳng đến bàn làm việc, tháo đồng hồ, cởi áo khoác rồi ngồi xuống đọc tài liệu như thể đây không phải là đêm tân hôn, mà là một cuộc họp kéo dài vô tận.
Tư Nhiên đứng đó, ngón tay siết chặt vạt áo.
Cô không biết nên nói gì.
Sự im lặng kéo dài đến ngột ngạt, chỉ có tiếng lật giấy và nhịp tim cô đập dồn.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm lên tiếng:
“Anh... vẫn còn phải làm việc sao?”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao cắt:
“Chẳng lẽ cô nghĩ tôi có thời gian rảnh để làm những chuyện vô nghĩa khác sao?”
Cô cắn môi, khẽ cúi đầu.
“Tôi chỉ... hỏi cho có thôi.”
“Đừng hỏi.” – Anh nói, giọng khô cứng. – “Tôi không cần cô quan tâm.”
Tư Nhiên cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt.
Cô mím chặt môi, bước đến góc phòng, cố giữ bình tĩnh.
Căn phòng tân hôn được trang trí sang trọng — hoa hồng đỏ, nến thơm, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức xa hoa. Nhưng người đàn ông của cô lại đang ngồi cách cô vài mét, như thể họ thuộc về hai thế giới.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, cầm áo sơ mi khác, bước vào phòng tắm.
Cửa khép lại, tiếng nước chảy ào ào.
Tư Nhiên ngồi trên giường, lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc hỗn độn: tủi hờn, sợ hãi, và cả chút tò mò về con người lạnh lùng kia.
Cô từng nghe người ta nói, Trần Dịch Thâm là thiên tài thương trường, một con người không bao giờ thất bại. Nhưng phía sau ánh hào quang ấy, anh ta là người như thế nào?
Lạnh lùng… hay là tổn thương đến mức không dám ấm áp?
Cô không biết, và có lẽ anh cũng chẳng bao giờ cho cô cơ hội để biết.
Khi anh bước ra, tóc còn ướt, một vài giọt nước lăn trên cổ áo.
Anh nhìn thấy cô vẫn ngồi đó, ánh mắt hơi cau lại.
“Cô chưa ngủ sao?”
“Tôi... đợi anh.”
“Không cần.” – Anh nói lạnh lùng, rồi ném chiếc khăn lên sofa. – “Tôi sẽ ngủ ở đó.”
Cô sững người.
“Sofa? Anh... sẽ không ngủ cùng tôi sao?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn sâu thẳm mà lạnh lẽo:
“Cô nghĩ tôi có thể chạm vào một người mà tôi không yêu sao?”
Cô cảm thấy như ai đó vừa dội thẳng gáo nước lạnh lên tim mình.
Bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn, giọng cô run rẩy:
“Vậy thì... tôi hiểu rồi.”
“Tốt.” – Anh khẽ nói, giọng khàn nhưng vẫn lạnh. – “Giữ khoảng cách là cách duy nhất khiến cả hai không tổn thương.”
Anh xoay người, nằm xuống sofa, kéo chăn, nhắm mắt.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tư Nhiên ngồi im, nhìn bóng anh mờ mờ dưới ánh đèn ngủ.
Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân, nhưng lại xa đến vô tận.
Tiếng mưa bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.
Từng giọt đập vào kính, vang lên nhịp đều đặn, lạnh và dai dẳng.
Cô nằm xuống giường, xoay lưng về phía anh, cố gắng dỗ giấc ngủ nhưng đôi mắt cứ trĩu nặng.
Cô nghe tiếng trở mình rất khẽ.
Rồi giọng anh trầm thấp vang lên, dù anh không mở mắt:
“Tại sao còn thức?”
Cô ngạc nhiên, quay lại nhìn.
Ánh đèn ngủ chiếu lên gương mặt anh – nửa sáng, nửa tối, đẹp đến lạ.
“Tôi... không ngủ được.” – cô nói khẽ.
Anh im lặng một lát rồi đáp:
“Làm quen đi. Sau này tôi sẽ không ở cạnh cô thường xuyên. Đừng mong chờ tôi.”
“Tôi không mong gì cả.” – Cô khẽ cười, nhưng trong mắt ươn ướt. – “Tôi chỉ... muốn giữ phép lịch sự của một người vợ.”
Anh mở mắt nhìn cô, ánh nhìn thoáng dao động trong tích tắc.
Nhưng rồi, anh quay mặt đi:
“Cô không cần làm thế. Tôi không muốn mắc nợ.”
“Anh không nợ tôi.” – Cô đáp, giọng nhỏ nhưng chắc. – “Chỉ có tôi... nợ anh một cuộc đời.”
Anh khựng lại, hơi siết chăn.
Một thoáng im lặng kéo dài, rồi anh khẽ nói, giọng nhẹ như gió:
“Đừng nói những lời như vậy nữa.”
Cô quay lưng lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối.
Anh nói không muốn mắc nợ, nhưng anh nào biết — trong lòng cô, món nợ này không phải vật chất, mà là nợ cảm xúc.
Nửa đêm.
Cô chợt tỉnh vì tiếng sấm.
Ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng sét đánh rền trời. Cô co người lại, hai tay ôm gối.
Từ nhỏ, cô luôn sợ sấm sét. Mỗi lần như vậy, mẹ cô thường ôm cô vào lòng. Nhưng giờ, người duy nhất bên cạnh cô… lại đang nằm quay lưng, im lặng như tượng.
Một tia sáng lóe lên, sấm nổ ngay sau đó.
Cô giật mình, vô thức thốt lên:
“A!”
Giọng cô run rẩy.
Trần Dịch Thâm mở mắt, quay lại nhìn cô — thấy cô đang co rúm người trong chăn, mặt tái nhợt.
Anh nhíu mày:
“Sợ sấm?”
Cô gật nhẹ, không dám nhìn anh.
“Tôi... từ nhỏ đã vậy. Xin lỗi, tôi không cố làm phiền anh.”
Anh im lặng vài giây, rồi đứng dậy.
Cô ngước lên, ngỡ ngàng. Anh đi đến bên giường, không nói gì, chỉ kéo lại tấm rèm cửa dày hơn, để ánh chớp không còn chiếu vào phòng.
Anh nói nhỏ, giọng trầm khàn:
“Ngủ đi. Không có gì đâu.”
Cô khẽ gật, cố trấn tĩnh. Nhưng khi anh định quay đi, cô vô thức nắm lấy vạt áo anh.
“Anh... có thể... ở lại một chút được không?”
Anh khựng lại.
Ánh mắt cô long lanh, yếu đuối đến mức anh thấy tim mình chao đảo.
Một giây thôi, chỉ một giây, anh cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Nhưng rồi, anh hít sâu, gỡ tay cô ra nhẹ nhàng:
“Cô phải học cách tự đối mặt với nỗi sợ. Tôi không thể lúc nào cũng ở bên.”
Nói xong, anh quay lại sofa.
Cô buông tay, nhìn theo, tim đau nhói như ai bóp.
Cánh cửa trái tim anh — cô chạm vào được, nhưng không thể bước vào.
Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua khung cửa, soi lên chiếc sofa trống.
Trần Dịch Thâm đã rời đi từ lúc nào.
Trên bàn chỉ còn tách cà phê đã nguội và một tờ ghi chú ngắn gọn:
“Tôi có việc phải ra ngoài. Tài xế sẽ đưa cô về biệt thự ngoại ô vào chiều nay. – T.D.Thâm.”
Cô cầm tờ giấy, nhìn mãi.
Ba chữ cuối cùng — T.D.Thâm — viết bằng nét chữ mạnh mẽ, lạnh lùng, như chính con người anh.
Cô đặt mảnh giấy xuống, khẽ thở dài.
Vậy là đêm tân hôn của cô kết thúc bằng một tờ ghi chú, một tách cà phê nguội, và một khoảng giường trống.
Buổi chiều, khi xe rời khỏi cổng Trần gia, cô ngoái nhìn lại.
Căn biệt thự sừng sững giữa vườn hoa, tráng lệ mà lạnh lẽo.
Cô thầm nghĩ, có lẽ nơi ấy không dành cho người như cô — người có trái tim quá dễ tổn thương.
Xe chạy trên con đường ngoại ô, nắng xiên qua hàng cây.
Cô áp tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mình – yếu ớt nhưng vẫn đập.
“Dù anh lạnh đến đâu, tôi cũng sẽ không để mình tan biến…” – cô thì thầm.
Tối hôm đó, một tin tức lan khắp các mặt báo:
“Tổng tài Trần Dịch Thâm xuất hiện tại tiệc kỷ niệm Tập đoàn Lạc Thị – cùng vị hôn thê cũ?”
Hình ảnh anh trong bộ vest đen, đứng bên cạnh cô gái có gương mặt rất giống người trong tấm ảnh cô từng thấy.
Họ cười – nụ cười hiếm hoi mà cô chưa bao giờ được nhìn thấy anh dành cho mình.
Cô ngồi bất động trước màn hình điện thoại, cổ họng nghẹn lại.
Thì ra, đêm qua anh không ngủ vì mệt… mà là vì sáng nay anh phải chuẩn bị đi gặp người cũ.
Cô siết chặt điện thoại, khẽ nói:
“Thì ra... tôi chẳng là gì cả.”
Ngoài kia, trời lại bắt đầu mưa.
Cơn mưa giống hệt đêm hôm ấy – đêm mà cô mặc váy cưới, bước vào cuộc hôn nhân lạnh giá không tình yêu.
Cô ngồi trong bóng tối, khẽ bật cười – nụ cười cay đắng xen lẫn tuyệt vọng.
“Tân hôn lạnh như băng… nhưng tim tôi lại đang cháy.”