võ lâm huyết án

Chương 3: Xác thứ hai dưới cầu đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng mờ sau làn mây xám, ánh sáng như bạc loang trên mặt nước sông. Đoàn ngựa phi nhanh dọc con đường lát đá dẫn về phía Tây môn thành Dương Châu. Tiếng vó dồn dập, gió quất vào mặt lạnh buốt.

Lâm Vân khoác áo choàng xám, ngồi thẳng lưng trên con ngựa gầy, mắt nhìn thẳng về phía trước. Bên cạnh, Bạch Dao cưỡi bạch mã, thân hình uyển chuyển nhưng ánh mắt thì lạnh lùng, luôn quét về phía những ngọn đèn lồng thưa thớt bên đường. Phía sau, Lục Nghiêu cùng vài nha lại kìm ngựa theo sát, còn Đào Thiết Hổ gầm gừ chẳng nói một lời.

Bến Tây môn hiện ra, tối tăm và lặng ngắt. Chỉ có vài ngọn đuốc cắm vội, ánh sáng vàng vọt lay lắt theo gió. Trên cầu đá bắc ngang con sông nhỏ, một xác người đã được phủ tạm bằng tấm chiếu rách. Máu loang đỏ cả phiến đá, chảy xuống thành vệt dài như dải lụa nhuộm dưới ánh trăng.

“Vén lên,” Lục Nghiêu ra lệnh.

Hai nha lại lập tức nhấc chiếu. Dưới ánh đuốc, thân thể nạn nhân lộ ra: đó là một gã trung niên, thân hình lực lưỡng, quần áo bằng vải thô, tay còn chai sần của kẻ quen lao động. Nhưng cổ họng đã bị xuyên thủng bởi một mũi kim, vẫn cắm nguyên tại chỗ. Máu chảy ra, loang thành hình quái dị trên phiến đá – một Huyết Ảnh khác, lần này giống như cái bóng quỳ gối.

Không khí đặc quánh, ai nấy đều nín thở.

Bạch Dao cúi xuống, dùng vải sạch bọc lấy mũi kim rồi rút ra. Nàng soi dưới ánh đuốc: “Cũng loại khía vảy cá như lần trước. Nhưng… có gì đó khác.”

Lâm Vân bước tới, nhận lấy, đưa mũi kim sát lên mắt. “Lớp độc ít hơn. Nạn nhân chết chủ yếu do trúng ngay yết hầu, chứ không hẳn do trúng độc.”

“Ý ngươi là hung thủ thay đổi cách ra tay?” Lục Nghiêu cau mày.

“Không,” Vân đáp, giọng trầm, “là hắn muốn để lại dấu hiệu. Lần trước—Huyết Ảnh là bóng người giơ tay. Lần này—là bóng người quỳ gối. Thông điệp hắn gửi, không phải ngẫu nhiên.”

Đào Thiết Hổ rít qua kẽ răng: “Quỷ kế! Hắn giết để vẽ tranh, coi mạng người như bút mực!”

“Không chỉ thế,” Vân nói, ánh mắt dừng ở mép cầu. Một vệt bột trắng loang lổ nằm rải rác trên đá, hệt như tro vôi. Vân dùng đầu ngón tay khều khẽ, rồi đưa lên ngửi: “Cũng là phèn vôi. Hắn chuẩn bị mặt đá từ trước, như đã chuẩn bị tường tửu lâu.”

“Chuẩn bị từ trước… nghĩa là hắn biết nạn nhân sẽ đi ngang đây.” Bạch Dao nói khẽ.

“Hoặc ép hắn đến đây.”

Cả đoàn im lặng. Tiếng gió hun hút qua cột cầu như tiếng sáo ma quái.

Một nha lại từ phía xa hớt hải chạy đến: “Đại nhân, tìm thấy túi đồ của nạn nhân dưới gốc liễu!”

Túi vải thô mở ra, bên trong toàn là hạt gạo trắng, vài đồng tiền đồng lẻ và một mảnh giấy dính máu. Lục Nghiêu cầm giấy lên, chữ viết vội vàng: “Tây môn – giờ tý”.

“Lại hẹn.” Bạch Dao lạnh giọng. “Chu Kỳ hẹn ‘ba ngày sau – Tây môn’, còn hắn—‘giờ tý – Tây môn’. Cùng một nơi, nhưng khác thời điểm. Rõ ràng có bàn tay sắp đặt.”

Lâm Vân không nói gì, chỉ nhìn xuống sông đen kịt. Nước chảy lững lờ, mang theo ánh trăng vỡ vụn. Trong lòng y dấy lên một dự cảm lạnh lẽo: hung thủ không chỉ muốn giết, mà còn đang dệt nên một chuỗi “nghi lễ” máu.

“Lập tức phong tỏa cầu đá,” Lục Nghiêu dõng dạc, “mọi dấu vết đều ghi lại. Không ai được phép xóa.”

Khi nha lại tản ra, Bạch Dao bất giác đưa mắt về phía Lâm Vân: “Ngươi nghĩ sao?”

“Ta nghĩ,” Vân chậm rãi nói, “chúng ta đang chơi một ván cờ mà quân đi đã định sẵn. Hung thủ như kẻ viết kịch, còn chúng ta là diễn viên bất đắc dĩ.”

Bạch Dao lặng người. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy rùng mình trước sự lạnh lùng của giọng nói ấy—không phải vì vô cảm, mà như thể y nhìn thấu được điều mà người khác không dám nghĩ.

Trong bóng đêm, tiếng trống canh vang xa. Trên bờ sông, gió thổi nghiêng ngọn đuốc, hắt ánh sáng đỏ như máu lên gương mặt mọi người.

Ở đâu đó, trong một bóng tối xa hơn nữa, có kẻ chắc chắn đang mỉm cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×