võ lâm huyết án

Chương 7: Đêm Thượng Nguyên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, thành Dương Châu rực rỡ như chưa từng có máu đổ. Phố xá treo đầy đèn lồng, sắc đỏ trải dài từ đông sang tây, từ nam lên bắc. Trẻ con cười vang, thương nhân rao hàng, nam thanh nữ tú nô nức tụ tập. Ai cũng mong chờ lễ hội Thượng Nguyên – ngày rằm tháng giêng, ngày hội hoa đăng, múa hát, ăn kẹo, thả đèn ước nguyện.

Chỉ có trong lòng những kẻ hiểu chuyện, bầu không khí náo nhiệt này giống như lớp son phấn che giấu một vết thương chưa lành: hung thủ áo nâu chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội biến đêm hội thành sân khấu máu.

Lục Nghiêu từ sớm đã bố trí binh lính khắp thành. Mỗi ngõ ngách đều có nha lại, mỗi gánh hát, phường đàn đều bị kiểm soát. Nhưng ông hiểu, với kẻ quỷ quyệt như hung thủ, càng siết chặt, hắn càng dễ lợi dụng.

Trong phủ nha, ông triệu tập nhóm người chủ chốt.

“Đêm nay là cơ hội cuối để bắt hắn. Nếu thất bại, hàng trăm mạng người sẽ thành máu vấy đường.”

Đào Thiết Hổ vỗ ngực:

“Chỉ cần hắn ló mặt, ta sẽ chém một nhát thành hai khúc!”

Bạch Dao liếc gã, giọng lạnh:

“Ngươi nóng nảy sẽ chỉ thành quân cờ cho hắn giễu cợt. Nhớ lại Hoàng Hạc Lâu, nếu không phải Lâm công tử, ngươi đã ngã từ lâu.”

Đào Thiết Hổ nín lặng, sắc mặt đỏ bừng nhưng không dám cãi.

Lục Nghiêu quay sang Lâm Vân:

“Ngươi nghĩ hắn sẽ ra tay thế nào?”

Vân khoác áo choàng, ánh mắt như xuyên qua bức tường phủ nha:

“Hắn đã để lại ám hiệu ‘Vũ Khúc’. Đó không chỉ là tên bản đàn, mà còn là lời hứa. Đêm nay sẽ có múa, có đàn. Hắn muốn dùng sân khấu của lễ hội làm khúc nhạc giết người. Chúng ta phải tìm xem nơi nào vừa có múa hát, vừa đông người, vừa dễ bố trí cơ quan.”

Bạch Dao khẽ gật:

“Quảng trường trung tâm. Đêm nay có đoàn vũ nữ nổi tiếng từ Lạc Dương tới biểu diễn. Người xem chắc chắn chen kín.”

Ánh mắt mọi người đều trầm xuống. Quả đúng: đó là sân khấu lý tưởng.

Đêm rằm.

Ánh trăng tròn treo cao, nhưng dưới thành, ánh đèn lồng đã nuốt cả ánh trăng. Cả quảng trường trung tâm rực rỡ như ngày hội tiên cảnh. Đoàn vũ nữ khoác áo lụa đỏ, tay cầm dải lụa trắng, nhịp nhàng xoay tròn giữa tiếng đàn tỳ bà dìu dặt. Hàng trăm người vỗ tay reo hò, không biết rằng cái chết có thể đang rình rập ngay trên đầu.

Lục Nghiêu cùng binh lính nấp kín quanh quảng trường. Bạch Dao đứng gần sân khấu, mắt quét từng góc tối. Đào Thiết Hổ thì lẩn trong đám đông, tay không rời chuôi đao. Còn Lâm Vân, khoác áo xám, đứng trên lầu cao nhìn xuống toàn cảnh, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Tiếng đàn bỗng nhiên cao vút. Dây đàn rung lên một cách khác thường, chói tai, không giống khúc nhạc vui mà giống như tiếng binh khí va chạm.

“Không đúng!” Vân bật thốt, lao xuống mái ngói.

Đúng lúc đó, một tiếng “phập” vang lên. Một vũ nữ giữa vòng múa ngã gục, máu bắn tung tóe. Trên vách sân khấu, hiện ra bóng máu đỏ – một nữ tử dang tay xoay vòng, đúng như động tác múa của đoàn.

“Lại là Huyết Ảnh!” Tiếng gào thất thanh vang khắp quảng trường.

Đám đông náo loạn. Người chen lấn bỏ chạy, xô đổ hàng quán, trẻ con khóc thét. Tiếng la hét hòa với tiếng trống hội, biến thành cơn hỗn loạn địa ngục.

Bạch Dao lập tức lao lên sân khấu, kiếm quét ngang bảo vệ vũ nữ còn sống. Lục Nghiêu quát lệnh: “Bịt các cổng thành! Không ai được ra ngoài!”

Nhưng ngay lúc đó, từ trên không, một cơn mưa kim loại xé gió rơi xuống. Hàng chục mũi kim nhỏ như bụi sao, găm loạn xạ vào đám đông. Máu phụt đỏ giữa ánh đèn lồng. Người người gào thét.

“Cơ quan trên mái!” Lâm Vân hét lớn, thân hình như bóng mờ vọt qua các mái nhà. Y tìm thấy những hộp gỗ nhỏ gắn dưới dàn đèn lồng, dây dẫn nối vào trụ, chỉ cần rung là kim phóng xuống.

Vân chém một nhát, cắt đứt cả dây lẫn hộp, nhưng khắp quảng trường, hàng chục hộp khác vẫn đồng loạt phát động.

Đào Thiết Hổ gầm lên, xông vào đám đông, vung đao chém đứt mưa kim, thân hình như hổ dữ. Nhưng giữa hỗn loạn, ai cũng nhận ra: nếu không tìm ra kẻ điều khiển, tất cả sẽ chỉ là trò đuổi bắt trong máu.

Bạch Dao đứng giữa sân khấu, kiếm lóe sáng bảo vệ những người còn sống. Nàng nhìn lên dàn nhạc công, nơi tiếng đàn vẫn vang, nhưng người gảy đàn… không phải nhạc công thật. Đó chỉ là một hình nhân mặc áo nâu, ngồi gảy dây đàn giả.

“Ảo kế!” Nàng hét.

Ngay khi ấy, Lâm Vân từ mái nhà lao xuống, kiếm đâm thẳng vào hình nhân. Hình nhân vỡ tan, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một ống tre gắn lẫy đàn phát âm thanh.

Trong khoảnh khắc, Vân hiểu: hung thủ không hề có mặt trên sân khấu. Hắn đã bày trận từ trước, dùng cơ quan, mồi nhử, và cả hình nhân để chế nhạc.

Nhưng hắn đang ở đâu?

Ánh mắt Vân lướt qua biển người hỗn loạn. Và rồi, giữa đám đông chạy loạn, y thoáng thấy một bóng người cao gầy, khoác áo nâu, trên vai mang hộp đàn. Gã không chạy, mà đi rất chậm, như thể đang ngắm nhìn chính tác phẩm máu của mình.

“Ở đó!” Vân hét, lao xuống.

Bạch Dao cũng xoay người, ánh mắt bắn thẳng tới gã áo nâu. Lục Nghiêu lập tức ra lệnh: “Bao vây!”

Nhưng trong cơn hỗn loạn, bóng áo nâu lẩn dần vào biển người. Chỉ để lại sau lưng một tràng cười lạnh tanh, vang vọng giữa đêm hội Thượng Nguyên rực rỡ ánh đèn.

Khi trật tự tạm thời được lập lại, quảng trường ngập trong máu và tiếng khóc. Hàng chục người chết, nhiều người khác bị thương. Bóng máu trên vách sân khấu vẫn còn nguyên, đỏ rực như đang múa giữa ánh lửa.

Lục Nghiêu siết chặt tay đến bật máu:

“Hắn không chỉ là kẻ giết người. Hắn là nghệ sĩ máu. Và hắn vừa biến Dương Châu thành khúc nhạc tang thương.”

Bạch Dao đứng lặng, mắt lạnh nhưng lòng chấn động. Còn Lâm Vân, khoác áo choàng loang máu, chỉ nhìn lên bầu trời trăng tròn. Trong mắt y, ánh trăng đêm nay đỏ như vết thương, và y biết: trận chiến với hung thủ áo nâu mới chỉ thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×