võ lâm huyết án

Chương 8: Bóng đen sau triều đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cả thành Dương Châu vẫn ngập trong tang thương. Quảng trường trung tâm trở thành bãi tha ma, nơi dân chúng khóc lóc, gào than bên xác người thân. Những chiếc đèn lồng rực rỡ đêm qua, nay treo lủng lẳng gió thổi, đỏ nhạt như những giọt máu khô.

Tin tức về thảm sát Thượng Nguyên nhanh chóng truyền khắp giang hồ và vào tận kinh thành. Chỉ hai ngày sau, một đoàn kỵ binh dồn dập tiến vào thành. Đi đầu là Triệu Hoằng, thân mang áo giáp nhẹ, vai đeo cẩm bài của Hình bộ – quan chuyên trách điều tra án lớn. Cùng ông ta là mấy chục cẩm y vệ, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí nặng nề.

Lục Nghiêu ra nghênh tiếp, sắc mặt nghiêm trọng.

“Đại nhân từ kinh thành tới, hẳn đã rõ tình hình.”

Triệu Hoằng gật, mắt đảo quanh, giọng khàn đặc:

“Triều đình không thể để một kẻ giết người thách thức uy nghiêm. Từ nay, vụ án này do Hình bộ chủ trì. Các ngươi phối hợp, nhưng không được hành động manh động.”

Lời nói tuy ôn hòa, nhưng giọng chứa sát khí. Ai cũng hiểu: đây không chỉ là phá án, mà còn là giữ thể diện cho triều đình.

Trong phủ nha, cuộc họp bí mật diễn ra. Trên bàn trải đầy bản đồ thành, vạch đỏ đánh dấu Hoàng Hạc Lâu, cầu đá Tây môn, chợ Đông, quảng trường trung tâm.

Triệu Hoằng đập mạnh tay xuống bàn:

“Trong vòng nửa tháng, bốn vụ án liên tiếp, thủ pháp quái dị, nạn nhân không cùng thân phận – có kẻ là tú tài, có kẻ là dân phu, có kẻ lại là vũ nữ. Nhưng tất cả đều bị biến thành Huyết Ảnh. Các ngươi nghĩ sao?”

Đào Thiết Hổ nghiến răng:

“Ta nghĩ chỉ có một kẻ điên! Hắn giết để bày trò, chẳng cần lý do!”

Bạch Dao khẽ lắc đầu:

“Không. Hắn chọn địa điểm có chủ ý. Hoàng Hạc Lâu – chốn giang hồ tạp nham. Cầu Tây môn – lối vào thành. Chợ Đông – nơi buôn bán. Quảng trường – nơi hội tụ bách tính. Mỗi nơi đều đại diện cho một góc của thành Dương Châu. Như thể hắn muốn biến cả thành thành bức họa máu.”

Triệu Hoằng nhìn nàng, đôi mắt lóe sáng.

“Cô nương là người của Vân Lăng hội? Các ngươi cũng theo dấu hắn?”

“Đúng vậy.” Bạch Dao đáp gọn. “Và chúng tôi tin, hắn không đơn độc.”

Lời ấy khiến cả phòng lặng đi.

Lâm Vân từ đầu vẫn im lặng, lúc này mới khẽ nói:

“Hắn không chỉ là sát thủ. Hắn là nghệ sĩ máu. Một nghệ sĩ không thể biểu diễn một mình. Phải có người chuẩn bị sân khấu, dựng cơ quan, phát tán tin đồn, thậm chí bảo vệ hắn rút lui. Nếu chỉ có một gã nhạc công áo nâu, không thể bày ra trận thế kinh động cả thành như đêm qua.”

Triệu Hoằng trầm ngâm.

“Ý ngươi là phía sau hắn có thế lực?”

“Có thể là môn phái thất truyền. Có thể là quan lại. Có thể cả hai.” Lâm Vân đáp. “Nhưng ta biết chắc, kẻ áo nâu chỉ là người gảy đàn, còn bàn tay soạn nhạc thực sự vẫn chưa lộ diện.”

Cuộc điều tra khởi sự. Hình bộ tỏa người khắp nơi, tra xét từng gánh hát, từng phường nhạc. Dân chúng bị bắt khai, kẻ tình nghi bị giải đến phủ nha. Nhưng hung thủ áo nâu như bóng ma, không một ai nhận rõ diện mạo.

Đêm thứ hai sau lễ hội, một vụ giết người nữa xảy ra – lần này ngay trong ngục giam phủ nha. Tên phạm nhân bị nghi là đồng lõa, chết gục trong xà lim, máu bắn thành Huyết Ảnh hình dây đàn trên tường.

Lục Nghiêu thất sắc: “Hắn đã vào tận ngục, trước mắt bao nhiêu lính gác!”

Triệu Hoằng đập bàn: “Có nội ứng!”

Không khí trở nên căng thẳng cực độ. Ai cũng nghi kỵ nhau.

Đêm ấy, Lâm Vân một mình đứng trên mái nha môn. Ánh trăng vằng vặc phủ xuống, gió đêm lạnh buốt. Bạch Dao xuất hiện sau lưng, áo trắng bay phần phật.

“Ngươi nghĩ ai là nội ứng?” nàng hỏi.

Vân không quay đầu:

“Người có thể ra vào ngục không bị nghi, chỉ có quan phủ hoặc lính gác. Nhưng ta nghĩ sâu hơn: vì sao triều đình đột nhiên phái Hình bộ tới nhanh thế? Tin từ Dương Châu truyền đi, chưa tới hai ngày đã có chỉ dụ. Quá nhanh.”

Bạch Dao thoáng sững sờ.

“Ý ngươi là… trong kinh thành, đã có kẻ biết trước?”

“Có thể,” Vân nói khẽ. “Nếu vậy, hung thủ áo nâu chỉ là cầm đàn, còn kẻ thật sự chỉ huy… ở rất xa, trong bóng cung đình.”

Lời ấy rơi xuống, gió đêm như lạnh thêm mấy phần.

Ngày hôm sau, Triệu Hoằng tuyên bố tăng cường kiểm soát, đồng thời ngầm triệu tập Lục Nghiêu và Bạch Dao để bàn kế hoạch bí mật. Nhưng khi đến nơi, họ bất ngờ phát hiện trong thư phòng Triệu Hoằng… có một phong thư lạ đặt sẵn.

Giấy trắng, chữ máu.

“Đêm mai – hồ sen – nghe Vũ Khúc đoạn cuối.”

Triệu Hoằng mặt biến sắc. Lục Nghiêu siết chặt tay. Bạch Dao rút kiếm. Còn Lâm Vân chỉ đứng lặng, ánh mắt tối lại.

Y biết: trận huyết chiến tiếp theo sắp đến, và lần này không chỉ là khiêu khích. Hung thủ muốn kéo bọn họ tới, ép họ nghe tận tai khúc nhạc máu đoạn cuối.

Nhưng trong lòng Vân dấy lên một linh cảm khác thường: “Đoạn cuối” chưa chắc là kết thúc. Có thể nó chỉ là khúc dạo cho một bản nhạc còn lớn hơn, che phủ cả thiên hạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×