VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 10: MƯỜI NGƯỜI KHÔNG TÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ ngày Cận Hành trở thành "kẻ gánh nhớ", thời gian trôi qua không còn theo quy luật tuyến tính nữa. Đôi khi anh mở mắt vào lúc bình minh, nhưng khi nhắm mắt lại, lại thấy mặt trăng lơ lửng trên vai mình. Những ngày trộn vào đêm, những giấc mơ hòa lẫn thực tại, và trong mỗi khoảng lặng, anh nghe thấy từng tiếng gọi nhỏ vọng về từ nơi sâu thẳm – nơi không còn ai sống để kể lại.

Thập Tam ở bên cạnh anh, như một chiếc neo níu giữ anh khỏi trôi dạt vào vực vô thức. Cô không nói nhiều, không hỏi han, không ép buộc anh phải nhớ. Cô chỉ hiện diện, âm thầm như ngọn nến không bao giờ tắt. Nhưng Cận Hành biết, thời gian của họ không còn nhiều.

Một buổi chiều sẫm màu mưa, anh mở mắt, giật mình khi thấy vết mực đen loang trên lòng bàn tay mình – một dãy ký hiệu cổ.

Hình xoắn ốc đan xen, ký hiệu dị văn cổ xưa mà chỉ những Kẻ Mang Huyết Lưu mới có thể viết. Anh từng thấy nó – trong những tàn tích của tầng thứ 13 Vô Nhân Địa. Nhưng tại sao… bây giờ nó lại xuất hiện?

Thập Tam bước vào phòng, tay cầm một bản đồ giấy cũ kỹ.

“Anh cũng thấy rồi đúng không?” – cô hỏi, giọng thấp.

Cận Hành gật nhẹ. Anh nhìn vào bản đồ cô mở ra – chính giữa là một vòng tròn đỏ, bao quanh là mười dấu ấn kỳ lạ. Bên cạnh mỗi dấu ấn là một dòng chữ, đều bị gạch xóa, như thể tên người nào đó từng được ghi ở đó nhưng đã bị rút sạch khỏi trí nhớ nhân loại.

“Mười người.” – Thập Tam nói – “Họ từng tồn tại, từng là những kẻ mạnh nhất, những người nắm giữ dị năng bậc cao nhất trong Ký Ức Giới. Nhưng… giờ không ai còn nhớ tên họ.”

“Không ai?”

“Cả thế giới. Lẫn chính họ.”

Cận Hành siết tay lại. Mỗi dấu ấn anh nhìn vào, tim anh lại nhói đau – như thể có một phần trong anh đã từng biết từng người đó. Nhưng giờ, tất cả chỉ là khoảng trống lạnh buốt trong ký ức. Không tên. Không mặt. Không lời.

“Họ đã bị gì?”

Thập Tam cúi đầu. “Bị xóa. Không bởi một thực thể, mà bởi chính một loại dị năng vượt cấp – Dị Năng Xóa Danh.”

Nghe tới đây, toàn thân Cận Hành chấn động.

Dị Năng Xóa Danh – truyền thuyết cấp cuối cùng trong phân loại dị năng, vượt qua cả Cổng Xóa Ký, vượt qua cả tầng phản-ký ức. Dị năng này không chỉ xóa đi tên tuổi, mà còn xóa sạch mọi kết nối ý thức lẫn tồn tại vật lý của một cá nhân – khiến người đó trở thành “Kẻ Không Tên”. Không ai nhớ họ từng sống. Không ai biết họ đã chết. Không tài liệu nào ghi lại. Không bóng hình, không di vật. Chỉ còn một khoảng trống… đau đớn đến mức người ta quên đi rằng mình từng đau.

“Chuyện này liên quan đến Vô Nhân Địa?” – Cận Hành hỏi.

Thập Tam gật.

“Và còn hơn thế nữa. Anh nghĩ mình là người duy nhất còn giữ được ký ức tầng cũ. Nhưng sai rồi. Có… mười người nữa. Những người đã bị ‘xóa trước’. Họ không bị xóa bởi tầng, mà bị xóa bởi một nghi thức cổ: Lễ Tẩy Tên.

Cận Hành cảm thấy từng đốt sống lưng lạnh toát.

“Ý em là...”

Thập Tam mở một quyển sổ da – bên trong là một đoạn văn cổ viết bằng máu:

"Khi mười người không tên được đánh thức, ký ức sẽ phản nghịch. Người mang ký ức sẽ trở thành cột mốc, nhưng cũng là con dấu. Và nếu con dấu vỡ – cửa thứ mười ba sẽ mở."

Tim anh đập thình thịch.

Cửa thứ mười ba.
Thứ chưa từng được nhắc tới trong bất kỳ tầng nào của Vô Nhân Địa. Tất cả đều dừng ở tầng 12 – giới hạn dị năng. Nhưng “cửa thứ 13”... không phải là tầng, mà là cội nguồn.

"Anh đang dần mở nó ra đấy," – Thập Tam thì thầm – "Bởi trong anh là toàn bộ ký ức nhân loại chưa từng được nhớ. Và chính sự tồn tại của anh… đang đánh thức họ."

RẦM!!!

Tiếng nổ vang lên bên ngoài.

Cả hai lập tức bật dậy.

Một cột khói đen bốc lên từ trung tâm thành phố – chính giữa Thư Viện Ký Ức, nơi trước đây là mảnh còn lại duy nhất của Vô Nhân Địa. Thứ ánh sáng đỏ tỏa ra từ trung tâm… chính là ấn ký của Dị Năng Xóa Danh.

Họ lao ra khỏi nhà.

Trên bầu trời, xuất hiện một vòng tròn máu đỏ – và bên trong là mười bóng người đang từ từ giáng xuống. Không mặt. Không lời. Mỗi người mang một vết khắc số từ 1 đến 10, nhưng ở giữa trán – không phải số, mà là khoảng trống hút sáng.

Toàn bộ thành phố chìm vào im lặng.

Ký ức của người dân bị nuốt đi từng đợt như khói bị gió cuốn. Người chạy loạn. Người nhìn người thân mà không còn nhớ tên nhau. Người mẹ ôm đứa trẻ mà không thể gọi nổi một cái tên.

Thập Tam giơ kiếm – vẽ một vòng tròn chống dị năng, nhưng chỉ cầm cự được vài giây.

Một trong mười người rướn tay về phía cô.

Mắt cô mờ đi.

Cận Hành hét lên, lao tới – kích hoạt Ký Ức Gốc.

Luồng sáng bạc bắn ra từ cơ thể anh, đâm xuyên màn sương xóa ký ức.

Không ai ngờ… một trong mười người lùi lại.

Người mang số 7 – đôi mắt chợt rực lên một tia sáng – như thể… nhớ được gì đó.

Anh ta nhìn Cận Hành, môi run lên.

Và thì thầm:

“Cận… Hành…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!