VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 11: NGƯỜI SỐ 2 VÀ ÂM THANH CHẾT CHÓC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa không dứt trút xuống thành phố Iverstadt – thủ phủ miền tây của lục địa Urval. Nhưng điều khiến nơi này đáng sợ không phải là lượng mưa, mà là sự im lặng hoàn toàn của nó.

Không có tiếng còi xe, không có tiếng bước chân, không có tiếng trẻ con cười, người lớn chửi, chó sủa, mèo kêu – không một âm thanh nào.

Người ta gọi đây là Vùng Câm.

Và điều kỳ lạ nhất là: cư dân ở đây vẫn sống. Vẫn đi làm, vẫn ăn uống, vẫn sinh hoạt, chỉ là… không nói, không phát âm, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.

Cận Hành ngồi trong xe bọc thép, mắt nhìn qua màn hình kính điện tử, phía sau là Thập Tam và Triệu Viêm – vừa phục hồi, vẫn còn yếu nhưng tỉnh táo. Bộ đồ chiến thuật phủ áo choàng ký ức của anh giúp chống lại dị năng đè trí nhớ tạm thời.

“Chúng ta chắc chắn Người số 2 ở đây chứ?” – Thập Tam hỏi, tay lướt trên màn hình cảm ứng, theo dõi mức nhiễu loạn âm thanh không gian.

Triệu Viêm gật.

“Tôi từng nhớ… từng đến nơi này trong một nhiệm vụ. Nhưng khi đó thành phố vẫn nói được. Có một người phụ nữ điều tra các tần số ký ức ẩn, chuyên về sóng âm ký ức – cô ấy tên…”

Anh khựng lại. Đầu nhức nhối.

Không tên. Không ký ức. Chỉ còn một tiếng vang mơ hồ: “Cái chết… có thể hát.”

Cận Hành liếc sang một thiết bị trên tay – một máy phân tách tần số ký ức âm thanh do anh chế tạo, dựa trên các đoạn nhớ hỗn hợp trong mình. Máy bắt đầu rung nhẹ khi họ tiến sâu vào trung tâm thành phố.

Một tiếng rít lướt qua cửa kính – không ai nghe thấy gì, nhưng tim của cả ba người cùng thắt lại.

Thập Tam rút kiếm, nắm chặt.

“Đây không phải im lặng thông thường. Đây là dạng âm tiêu cực – nơi sóng âm bị nén và giữ lại, rồi dồn nén trong cấu trúc không khí. Một khi nổ, nó không phát tiếng – mà phát… ký ức đau khổ.

Cả xe khựng lại.

Màn hình trước mặt họ hiển thị một hình ảnh: một người phụ nữ toàn thân mặc áo đen, đứng giữa ngã tư.

Không mặt. Không tóc. Miệng bị khâu kín bằng chỉ sắt, nhưng từ vết khâu, máu đen đang rỉ ra.

Người số 2.

Khi họ bước ra, cơn mưa bỗng rút ngược lên trời.

Không gian bẻ cong.

âm thanh đầu tiên vang lên trong suốt một tuần: một bản nhạc ru con bằng giọng thì thầm, nghèn nghẹt, như thể được phát từ chiếc đài radio mục nát chôn dưới đất hàng trăm năm.

Cận Hành quỳ xuống ngay lập tức.

Mắt anh mở to – và anh thấy:

Một đứa trẻ ngồi trong phòng tối, tay bị trói, miệng bị nhét vải, mắt mở to nhìn mẹ mình bị thiêu sống trong một cái lò nướng công nghiệp. Căn phòng đầy tiếng ru dịu dàng – “ngủ ngoan con nhé, ngoài kia toàn quái vật…” – và tiếng gào của người mẹ dần lịm đi sau từng tiếng ru.

Anh gào lên, máu trào khỏi tai.

Triệu Viêm kéo anh dậy, đập mạnh một thiết bị phá ký ức giả xuống đất. Vòng kết giới bật ra, đưa cả ba ra khỏi cơn ảo giác âm thanh.

Người số 2 đã biến mất.

Nhưng giọng ru vẫn còn.

“Chúng ta không thể chiến bằng dị năng,” – Thập Tam nói – “Phải chiến bằng ký ức thật.

Triệu Viêm rút ra một mảnh giấy – hình như là bản nhạc ru đã bị đảo ngược, được mã hóa trong sổ ký ức anh mang theo. Cô ấy từng là người quen anh – và từng có một đứa con.

“Cô ta bị buộc phải xem con mình chết vì lỗi dị năng,” – anh nói – “Và để giữ con sống trong ký ức, cô ta biến chính âm thanh đau đớn thành dị năng – dị năng ‘Âm Thanh Xóa Người’.

Họ biết họ cần phải phá chuỗi nhạc ru đó.

Cận Hành bỗng nhớ ra – từng thấy người mẹ đó. Trong tầng ký ức sâu thứ 6, anh từng bế một đứa bé có mắt xanh kim cương, không khóc, không cười. Cô ấy chính là mẹ của nó.

Anh lập tức kết nối thiết bị giải mã âm thanh, tạo một bản đối âm, một giai điệu ký ức chân thực – tiếng đứa trẻ cười, tiếng người mẹ ru thật, tiếng hơi thở trong đêm không đau đớn.

Tần số phát ra.

Không gian rung chuyển.

Người số 2 hiện lại, lần này có mắt, có nước mắt.

Miệng cô ta mấp máy – chỉ một từ duy nhất thoát ra, không bằng tiếng, mà bằng… ký ức luân hồi:

“Tên… tôi… là… LENA.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!