Thập Tam ngồi trong im lặng. Trước mặt cô là Cận Hành – nằm bất động giữa tàn tro ánh sáng còn sót lại từ vụ nổ ký ức. Toàn thân anh lạnh như băng, làn da xám nhạt, nhưng khóe môi vẫn cong nhẹ, như thể anh đang mơ thấy một giấc mơ yên bình.
Cô đưa tay chạm lên trán anh. Dị năng cảm ứng sinh mệnh báo hiệu – anh vẫn sống. Nhưng mọi thứ bên trong… không còn.
Không ký ức. Không danh tính. Không dị năng.
Chỉ còn một vỏ rỗng… gánh tất cả phần nhớ của thế giới.
Nơi xa xăm trong chiều không gian khác – một hội đồng chín người ngồi quanh bàn đá. Trên trán mỗi người khắc một biểu tượng hình xoắn ốc lồng trong con mắt thứ ba.
“Hắn đã hoàn thành.”
“Chúng ta phải xóa hắn, như tất cả những Kẻ Gánh Nhớ trước.”
“Không. Hắn là kẻ đầu tiên từ chối xóa bỏ. Hắn chọn… giữ lại.”
“Ngươi muốn để hắn tồn tại như một cột mốc? Một… thánh tích sống?”
“Không, nhưng chúng ta không có quyền chạm vào một kẻ tự nhớ tất cả. Hắn vượt ngoài cơ chế Vô Nhân Địa rồi.”
“Vậy thì để hắn chịu hậu quả đi…”
Thập Tam lặng lẽ dựng một kết giới xung quanh Cận Hành – giờ chỉ còn là một con người bình thường, nhưng chứa trong mình hàng triệu ký ức của vô số kẻ từng đi lạc vào nơi này.
Từ đỉnh trời, một cơn mưa lạ bắt đầu rơi xuống.
Mỗi giọt mưa là một hình ảnh:
Một người mẹ ôm đứa con chết khô.
Một người lính gào khóc trong hầm ngục ký ức.
Một cô bé với đôi mắt đỏ như lửa, nhìn vào hư không.
Một đôi tay ghì chặt con dao, không để nó chém xuống.
Mỗi giọt mưa là một phần của sự thật mà thế giới đã cố quên.
Và tất cả… đang rơi vào Cận Hành.
Thập Tam quay đi, nước mắt trào ra – không vì đau, mà vì kính nể.
Anh đã từ chối tất cả: quyền lực, danh tính, yêu thương, được tha thứ.
Chỉ để gánh vác nỗi nhớ của những người không ai nhớ.
Vài ngày sau.
Trong một thế giới đã trở lại bình thường, không còn Vô Nhân Địa, không còn sinh vật méo mó hay tầng giới lộn xộn – người ta thấy một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt xa xăm, ngồi yên trong góc công viên.
Anh không nói. Không cười. Không khóc.
Chỉ nhìn bầu trời như thể… đang thấy một thứ mà người khác không thấy được.
Người ta gọi anh là "kẻ lạ." Không ai biết tên anh. Không ai dám lại gần – vì mỗi khi có ai đó định hỏi chuyện, trong mắt họ hiện ra những hình ảnh đau thương không rõ nguồn.
Cận Hành – kẻ gánh nhớ cuối cùng – sống như một vết sẹo vô hình của thế giới.
Một ngày nọ.
Thập Tam trở lại. Không còn mặc áo chiến, không còn kiếm, không còn vẻ lạnh lùng. Cô mặc áo sơ mi trắng, tay cầm một cuốn sổ cũ.
“Anh còn nhớ tôi không?”
Cận Hành nhìn cô.
Trong đáy mắt anh… không có gì cả. Nhưng giây tiếp theo, đôi môi anh mấp máy – không thành tiếng.
Một chữ.
Tinh.
Thập Tam mở sổ. Bên trong là những bản vẽ nguệch ngoạc: hình ảnh các tầng, ký hiệu cổ xưa, bản đồ máu, những dòng nhật ký bằng máu đỏ, và cuối cùng là dòng chữ:
“Nếu anh nhớ, đừng để tôi biến mất.”
Thập Tam mỉm cười, đưa sổ cho anh.
“Lần này... anh không phải gánh một mình.”
Cận Hành cầm lấy, đặt tay lên bìa sổ.
Mặt đất khẽ rung.
Từ dưới chân họ, một cột sáng trắng trồi lên – là hình chiếu của tầng Vô Nhân Địa bị niêm phong, giờ đây… trở thành một thư viện im lặng.
Không ai bị giam. Không ai bị xóa.
Chỉ có những ký ức – được ghi lại, bảo tồn, và không bao giờ lặp lại.
Hắn đã thắng. Không bằng sức mạnh, mà bằng lòng không buông bỏ.
Và từ lúc ấy, truyền thuyết về Kẻ Gánh Nhớ Cuối Cùng bắt đầu được kể, không trong sách vở, không qua miệng người – mà là trong những giấc mơ kỳ lạ vào mỗi đêm mưa.