Bầu trời phía bắc Arkenheim phủ đầy mây tím đen, kéo dài như những khối khói đông đặc cuộn trên đầu, không di chuyển, không tan biến. Thành phố dưới chân ba người chỉ còn là một dải kiến trúc rỗng, không đèn, không tiếng động, không sự sống. Nhưng không phải chết. Arkenheim không chết. Arkenheim… đang ngủ.
Cận Hành bước khỏi tàu vận chuyển bộ nhớ, ánh mắt quét qua những khối nhà cao tầng bị phủ bởi một lớp sương mù màu xanh lục mỏng như hơi thở. Kính cửa sổ của tất cả các căn hộ đều mờ đục, phía sau là bóng người bất động. Không ai cử động, không ai phản ứng. Họ không chết – họ đang bị rút sạch giấc mơ.
Triệu Viêm nhìn đồng hồ dị năng. Kim ký ức chỉ vào mức lệch tầng – tức trong vùng này, thời gian trong ký ức không trôi cùng thời gian thật. Nghĩa là: ai bước vào đây ngủ, sẽ tiếp tục mơ mãi mãi, dù bên ngoài chỉ trôi qua vài phút. Nếu chết trong giấc mơ, thể xác ngoài đời sẽ bị xé vụn như mảnh gương bể.
Thập Tam dùng một con dao nhỏ khắc hình bùa vào lòng bàn tay, để giữ mình tỉnh. Cô từng suýt chết vì rơi vào trạng thái Mộng Mê Vô Ngôn – dị chứng do quá trình xử lý dị năng tâm linh thất bại. Ánh sáng tím dưới da tay cô le lói, như một con mắt đang mở ra.
Họ không nói gì nhiều. Mục tiêu rõ ràng: tìm và xác định Người số 5 – một thực thể có năng lực “Ký Ức Hóa Ác Mộng” và “Mộng Thực Hóa” – biến giấc mơ thành vật thể thật, và dùng chính nỗi sợ hãi trong tiềm thức của nạn nhân làm vũ khí.
Trạm trung tâm điều khiển giấc ngủ tập thể của Arkenheim nằm ở tầng 77 của tòa nhà Sahlheim – từng là bệnh viện chuyên khoa giấc ngủ, sau được chuyển giao cho Tổ Chức Ghi Nhớ để nghiên cứu cách lưu trữ ký ức bằng sóng delta. Từ khi Người số 5 bị Tẩy Tên, nơi này trở thành vùng nhiễu loạn cao độ – tất cả sóng não tại Arkenheim đều bị đồng bộ và kiểm soát bởi một hệ thống giấc mơ duy nhất.
Hệ thống đó… giờ đang nằm dưới tay một kẻ không còn tên.
Họ tiến vào hành lang tầng 1. Đèn vẫn sáng. Không có máu, không có xác chết. Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ và tiếng giày va chạm lên nền gạch. Cảm giác như đang bước giữa một giấc mơ không logic – càng đi, khoảng cách giữa các bức tường càng rộng. Các cánh cửa dần biến mất. Trần nhà cao vút, rồi thấp hẳn xuống, như một cơn mộng du kiến trúc.
Cận Hành ra hiệu dừng lại.
Phía trước – một người đàn ông mặc áo bệnh nhân đang ngồi dựa lưng vào tường. Đầu cúi gục. Nhưng phía sau gáy anh ta… không phải da người – mà là một ổ mắt đen ngòm, đang mở ra liên tục những mi mắt ướt rượt. Mỗi mắt nhìn về một hướng. Mỗi hướng chiếu lên tường hình ảnh khác nhau: một căn phòng, một cánh rừng, một con đường đêm, một nhà xác, một sân chơi trẻ em… tất cả đều không có người, nhưng đều có… âm thanh cười trẻ con.
Triệu Viêm chĩa súng.
“Đó là Mộng Kết – một loại thực thể sinh ra khi ký ức của hàng nghìn người chồng lấp trong cùng một giấc mơ. Nếu nhìn lâu vào các con mắt, sẽ bị hút vào ký ức tập thể, không thoát ra được.”
Thập Tam rút ra một lá bùa nhỏ, đọc thần chú cũ bằng tiếng ngôn ngữ cổ – ký tự bị cấm từ thời Đại Dịch Trắng. Lá bùa cháy thành tro, gió nổi lên. Người đàn ông ngã sang một bên. Mắt tan thành nước đen. Anh ta không chết. Chỉ rơi vào trạng thái thực vật vĩnh viễn.
Cả ba bước qua, tiến đến tầng 77 bằng thang máy nội bộ.
Cánh cửa mở ra.
Phòng trung tâm như một sân khấu đen. Trên tường là hàng trăm màn hình, chiếu những cảnh mơ hỗn loạn – không đồng bộ, không trật tự, không tuân theo bất kỳ quy luật logic nào. Nhưng điểm chung duy nhất là: tất cả đều xuất hiện một bóng người đeo mặt nạ trắng không có miệng. Kẻ đó đứng giữa giấc mơ, không làm gì cả. Chỉ… hiện diện.
Người số 5.
Một chiếc ghế giữa phòng xoay nhẹ. Và hắn hiện ra.
Mặc áo choàng ngủ dài chấm đất, vải đen ánh lên những sợi ký ức quấn quanh như tơ nhện. Mặt nạ hắn mịn như sứ, không miệng, không mũi, chỉ có một vết rạn nơi mắt phải – phát sáng đỏ sẫm như viên ruby bị nguyền rủa.
Cận Hành định lên tiếng thì không âm nào thoát khỏi cổ họng.
Triệu Viêm gục xuống ngay lập tức – hắn bị kéo thẳng vào một tầng mộng không kiểm soát.
Thập Tam xoay vòng tròn ký ức trên tay – đao xuất hiện. Cô lao tới chém ngang đầu Người số 5. Nhưng nhát chém rơi vào không khí. Kẻ đeo mặt nạ tan ra thành mực đen – rồi hiện lại sau lưng cô.
Hắn chạm vào gáy cô.
Cô đông cứng.
Giấc mơ chảy ra khỏi trán.
Cô thấy mình bé lại. Mười hai tuổi. Đứng giữa sân trường. Trời tối sầm. Cả ngôi trường không ai. Một tiếng gọi từ xa: “Tam Tam, về nhà ăn cơm đi con.”
Cô quay lại – không ai cả.
Rồi tiếng gọi lại vang lên, lớn hơn, lạnh hơn: “Tam Tam… về nhà ăn cơm đi con…”
Từ xa, một người đàn bà không mặt bước tới, tay cầm con dao phay dính máu, đi chân trần, mắt là hai lỗ rỗng cháy đỏ.
Cô không thể hét. Không thể thở.
Nhưng rồi… ánh sáng lóe lên.
Cận Hành đã cắm một thiết bị vào đầu cô – kéo cô ra khỏi tầng mộng bằng chính ký ức thật của anh.
Ký ức đó: ngày anh cứu cô khỏi cuộc thí nghiệm của Tổ Chức Ghi Nhớ – khi cô chỉ còn nửa linh hồn, nửa cơ thể.
Cô tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, mắt đầy lệ.
Người số 5 quay lại đối mặt với anh.
Giọng hắn không vang lên bằng âm – mà bằng nhịp đập ký ức, như tiếng tim thở trong đầu.
“Mày… mang theo quá nhiều giấc mơ đã chết…”
Hắn giơ tay.
Cả phòng rung chuyển.
Tất cả màn hình bật sáng. Từng cảnh mơ hợp nhất lại – tạo thành một vùng mộng tập thể, xé rách thực tại. Từ dưới đất, hàng trăm cánh tay mọc lên – bàn tay trẻ con, người lớn, cụ già, gãy cụt, lở loét, bắt đầu bò đến kéo ba người vào tầng sâu.
Nhưng Cận Hành cười nhạt.
“Không, chính mày… đã mắc sai.”
Anh rút ra Thẻ Ghi Nhớ Mật Danh – vật duy nhất còn giữ được tên gốc của Người số 5, được lưu trong tầng ký ức chốt bảo vệ cuối cùng. Và anh đọc to:
“Arlen Voss.”
Mặt nạ nứt toạc.
Người số 5 gào lên. Một tiếng gào không có âm thanh, nhưng rung vỡ toàn bộ mặt kính.
Hắn co rút, chảy ra như sáp, ký ức lủng đoạn tuôn trào khỏi cơ thể. Và giữa tất cả, một hình hài con người hiện ra – một người đàn ông trẻ, tóc nâu, mắt xanh nhạt, đang ngủ.
Không ác mộng.
Không dị năng.
Chỉ còn lại một người bị xóa tên, giờ được nhớ lại.
Arlen Voss.
Anh nằm đó.
Ngủ.
Và mỉm cười.