VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 13: LỜI THÌ THẦM TRÊN TƯỜNG ĐÁ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi ánh sáng rút khỏi thành phố Arkenheim, chỉ còn lại một vệt mờ lạnh lẽo trên mặt đất – vết tích của một thực thể từng tồn tại trong hàng triệu giấc mơ, giờ đây bị kéo về hình dạng con người. Arlen Voss ngủ yên trong lồng kính cách ly, mạch chậm, não chậm, nhưng sống. Tất cả thông tin về hắn được mã hóa lại, lưu vào tầng lưu trữ sâu của Tổ Chức Ghi Nhớ. Cận Hành không nhìn hắn nữa. Anh quay đi, mắt hướng về bản đồ vừa bật sáng trên tường phòng điều phối.

Một khu vực chưa có tên, nằm giữa ranh giới của ba quốc gia bị tuyệt ký ức – hiện lên bằng màu xám nhạt: vùng Uvenros. Không có đường, không có nhà, không có dân cư. Chỉ một điểm đánh dấu kỳ lạ – “K-Ø7: Cổng ký ức nguyên thủy.”

Theo tài liệu cổ được phục hồi từ vụ ám sát tại giáo phái thờ Bản Ngã Mất Tên, K-Ø7 là một lối dẫn vào tầng ký ức ban sơ của nhân loại – nơi mà mọi khái niệm về bản ngã, danh tính, và thời gian chưa tồn tại. Tất cả thực thể bị Tẩy Tên, nếu không tiêu tán, sẽ bị hút về đây. Không ai biết điều gì chờ đợi bên trong. Tổ chức từng cử bốn đội vào K-Ø7. Không ai quay lại.

Cận Hành đọc dữ liệu lưu trong bản mã hóa giấc mơ của Arlen. Trong đó, có đoạn văn bị lặp hàng ngàn lần, bằng ngôn ngữ quái lạ. Hình thức ký tự không thuộc bất kỳ nền văn minh nào từng ghi nhận. Mỗi ký tự là một khối khắc chìm, như vết răng cắn lên kim loại. Và khi xem bằng mắt thường, chúng im lặng. Nhưng khi bật thiết bị phân tích sóng âm ký ức – chúng nói chuyện.

Triệu Viêm khựng lại khi bản âm đầu tiên vang lên trong não: đó không phải tiếng nói – mà là cảm giác bị thì thầm vào tủy sống. Những câu vô nghĩa, lặp đi lặp lại, xoáy sâu như móng vuốt: “mày không có tên, mày không có tên, mày là tiếng vọng, không ai nhớ, không ai nhớ…”

Chúng quyết định đi.

Vùng Uvenros nằm dưới lòng đất, sau ba lớp tầng địa chất bất ổn, từng là nơi chôn cất tập thể các thí nghiệm thất bại từ thời Tiền Nhiệm – thời kỳ mà Tổ Chức Ghi Nhớ còn là một nhánh nghiên cứu nhỏ trong Liên Hiệp Dị Năng Quốc Tế. Không ai đặt chân vào sau sự kiện Xóa Trắng, nơi ba thành phố biến mất trong một đêm. Nhưng bản đồ tâm trí của Arlen lại dẫn chính xác đến một cửa hầm bị phong kín bởi đá đen – loại đá có khả năng phản xạ sóng ký ức.

Họ dùng dao khắc máu, mở phong ấn. Cánh cửa rít lên, không phải âm thanh cơ học, mà như tiếng rên rỉ của hàng nghìn cổ họng không có lưỡi. Không khí bên trong đặc sệt, mùi sắt rỉ, đất ẩm và da người đốt cháy. Những bậc thang dẫn xuống lòng đất cứ kéo dài mãi, mãi… cho đến khi chân họ chạm vào đá lát lạnh hơn băng tuyết.

Thập Tam lập kết giới. Cận Hành bật kính chiếu sóng hồn. Mọi thứ phía trước họ đều tối đen – không phải do thiếu ánh sáng, mà do ánh sáng không thể hiện diện. Nó bị nuốt. Một loại vật chất dày đặc đến mức bẻ gãy cả hình ảnh.

Trên tường, các dòng chữ khắc bắt đầu hiện ra. Không ai trong họ đọc được. Nhưng tai họ bắt đầu chảy máu.

Và rồi, một giọng thì thầm vang lên – không từ phía nào cụ thể, mà từ mọi mặt của tâm trí.

“Ba kẻ mang ký ức bị rạn. Ba kẻ chưa từng được đặt tên. Ba kẻ đang bước vào nơi chỉ dành cho những kẻ bị chối bỏ.”

Cả ba người lập tức bị tách ra.

Cận Hành thấy mình đứng giữa một nhà xác cũ – hàng trăm ngăn kéo bằng inox, mỗi ngăn có một cái tên anh từng xóa. Những tên anh không nhớ. Và trong ngăn thứ 13 – có một đứa bé trai không mặt, nằm yên, ôm một sợi dây chuyền có tên anh: Cận Hành.

Thập Tam bị đưa về quá khứ, khi cô bị ép vào nghi lễ Khai Mộng bằng máu người thân – một nghi lễ sai lệch, khiến cả gia đình cô chết trong giấc mơ và không thể thức dậy. Cô thấy mẹ mình treo trên xà nhà, hai mắt mở to nhưng trong lòng mắt là hình ảnh chính cô, ở hiện tại, đang nhìn lại. Một vòng lặp ký ức tuyệt vọng.

Triệu Viêm bước giữa nghĩa trang dưới nước. Mỗi ngôi mộ là một ký ức anh đã đánh cắp trong các nhiệm vụ điều tra. Và chúng không yên. Chúng vặn vẹo, trồi lên, nói bằng những tiếng kêu không ngôn ngữ. Một đứa bé gái bò ra từ huyệt mộ số 27, ôm lấy chân anh và hỏi: “Bố có nhớ tên con không?”

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả nghe cùng một lời thì thầm.

“Mười người không tên không phải là mục tiêu. Mười người không tên là chìa khóa. Kẻ cần bị diệt… là kẻ đứng sau nghi thức Tẩy Tên – một thực thể chưa từng có tên, vì nó chính là sự quên lãng.

Và rồi mọi thứ tan rã.

Họ bị đẩy ngược ra, nổ tung khỏi cánh cổng dưới lòng đất, máu mũi tuôn xối xả, sóng ký ức trong đầu hỗn loạn như vừa chạm phải thực thể ký ức cổ đại. Trên cánh tay họ, một dấu ấn mới hiện lên – ký tự lạ, giống nhau, hình tròn khuyết, có một chấm giữa.

Lời thì thầm vẫn còn vang.

“Các ngươi không thể dừng lại. Các ngươi đã bị đánh dấu. Khi đủ mười mảnh ký ức sống sót – cổng sẽ mở. Và kẻ Quên Lãng sẽ được gọi tên lần đầu tiên. Khi nó có tên, thế giới sẽ không còn nhớ bất cứ điều gì trước nó.”

Cận Hành thở dốc.

Thập Tam gục đầu xuống đất.

Triệu Viêm ngước lên trời xám, chậm rãi nói ra ba từ: “Nó… đang thức.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!