VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 14: NGƯỜI GIỮ MẮT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Họ rời khỏi Uvenros chưa đầy mười tiếng đồng hồ, nhưng tất cả đều có cảm giác như đã ngủ trong mộ cổ hàng thế kỷ. Trên cổ tay mỗi người vẫn còn dấu ấn tròn khuyết – thứ mà theo Triệu Viêm mô tả, không hề được lưu trữ trong bất kỳ hệ thống biểu tượng dị năng học nào. Nó giống như một dạng “ấn hiệu trước ngôn ngữ”, thứ được truyền vào thụ thể ký ức con người trước cả khi họ học được cách nghĩ.

Thập Tam giữ im lặng suốt chặng đường về. Cô vẫn còn nghe thấy những tiếng thì thầm rỉ rả trong lòng tai – không âm thanh, không lời, nhưng cứ tồn tại. Mỗi khi chớp mắt, cô lại thấy hàng trăm cặp mắt khác đang chớp lại cùng lúc trong bóng tối.

Triệu Viêm bật thiết bị cách âm tâm trí. Nhưng cả ba đều biết – mọi biện pháp ngăn gián đoạn tâm linh giờ đều vô dụng. Bởi vì thực thể tiếp theo họ sắp đối mặt, theo vị trí mã hóa từ giấc mơ của Arlen Voss, là Người số 6 – một kẻ từng mang bí danh: “Kẻ Giữ Mắt.”

Theo hồ sơ mật, hắn không có lịch sử dị năng rõ ràng. Điều duy nhất khiến mọi cấp điều tra phải loại hắn khỏi hệ thống lưu trữ là hắn từng tồn tại song song trong hơn một trăm ký ức cá nhân khác nhau cùng một lúc. Mỗi người đều tuyên bố rằng “hắn đứng phía sau họ” dù họ chưa từng quen biết hay gặp mặt. Tất cả ký ức đó được phục dựng, trích xuất, và trong mỗi đoạn đều hiện lên cùng một ánh nhìn: một người đàn ông đeo mặt nạ trắng, một mắt nứt toác, luôn xuất hiện ngay sau gáy.

Điểm chung duy nhất giữa các nạn nhân là đôi mắt – tất cả đều bị nứt mạch máu, xuất huyết giác mạc, cuối cùng mù hoàn toàn. Nhưng kinh khủng hơn: sau khi mù, họ vẫn nói rằng “hắn vẫn đang nhìn.”

Cận Hành ngồi im trên tàu vận tải trí tuệ, mắt nhìn không chớp. Anh đang xem lại ký ức tầng sâu bị khóa từ lần chạm mặt Người số 2. Trong đoạn ghi hình nội tâm đó, một khung cảnh hiện ra: anh đang đứng giữa dãy hành lang dài hun hút, nơi mỗi ô cửa đều dẫn tới một ký ức riêng biệt. Nhưng tại ô cửa số 6, anh nhìn thấy… chính mình đang ngủ. Phía sau anh, có một người đang đứng. Và anh – trong ký ức – quay lại, nhưng… không nhìn thấy gì.

Nỗi rùng mình trườn xuống sống lưng.

Tọa độ dẫn họ tới một thành phố bỏ hoang từng là trạm giám sát của Viện Dị Năng – nơi nghiên cứu và phân tích các dạng sóng mắt người khi bị ảnh hưởng bởi dị năng. Thành phố tên là Lusshein. Giờ đây chỉ còn là một nghĩa địa trắng – tất cả các tòa nhà, tường, sàn, cầu thang… đều bị sơn một màu trắng duy nhất. Không ai rõ vì sao. Nhưng bề mặt ấy phản chiếu ánh sáng kỳ lạ – mọi chuyển động đều như chậm hơn nửa giây khi in trên nền. Giống như… ký ức bị ghi lại từng khung hình.

Họ chia ra theo hình tam giác giám sát, tiến vào trung tâm Viện Lưu Trữ Thị Giác. Đó là nơi từng lưu toàn bộ “hình ảnh tâm trí” – những thứ người ta từng thấy, từng tưởng tượng, từng mơ. Nếu Người số 6 thực sự là Kẻ Giữ Mắt, thì hắn chắc chắn đang sống giữa những thứ đó – như một ký sinh cổ đại trong lớp nhầy ký ức thị giác của nhân loại.

Cận Hành phát hiện dấu hiệu đầu tiên: một tấm kính bị vỡ ở tầng 4, nơi hệ thống camera thị giác từng bị niêm phong do “nhiễu dị năng không rõ nguyên nhân”. Nhưng thứ kỳ lạ là – trên bề mặt sàn, giữa hàng loạt mảnh kính vỡ, lại là dấu chân trần. Dấu chân nhỏ, nhưng sâu, và không dẫn đến đâu – như thể ai đó vừa “rơi xuống từ phía trên.”

Thập Tam nhìn qua cửa kính, khẽ hít vào. Ở góc tường, có một chiếc mặt nạ trắng treo lơ lửng – không dây, không vật treo, chỉ lơ lửng, quay nhẹ như bị gió từ thế giới khác thổi qua.

Triệu Viêm chuẩn bị khẩu súng ký ức. Anh biết kẻ này khác Arlen. Hắn không thao túng giấc mơ. Hắn thao túng cách người khác nhớ lại điều mình đã thấy.

Ngay khi họ bước vào phòng điều phối hình ảnh, cả ba lập tức cảm nhận rõ một thứ: họ đang bị quan sát. Nhưng kỳ lạ là, không ai trong họ có thể xác định từ hướng nào. Mỗi khi quay lại, họ chỉ thấy… chính mình. Mỗi tấm gương, mỗi mảnh kính vỡ, mỗi vệt ánh sáng phản chiếu… đều là hình ảnh họ – nhìn từ phía sau.

Triệu Viêm bật thiết bị phong ấn hình ảnh.

Sai lầm.

Toàn bộ không gian lập tức bị hút vào một “khung hình” duy nhất – và cả ba bị nhốt vào một khối kính khổng lồ – nơi ký ức thị giác bị đóng băng. Họ có thể di chuyển, nhưng không thể cảm nhận thời gian. Giống như đang xem chính mình sống mà không thể sống.

Và đó là lúc hắn xuất hiện.

Không tiếng bước chân. Không áp lực dị năng. Chỉ một ánh nhìn.

Một người đàn ông cao, mặc áo choàng trắng xỉn màu tro, đứng giữa không gian trắng tinh. Gương mặt hắn không mặt. Chỉ có một con mắt nằm ở chính giữa trán – to bằng cả bàn tay, nhãn cầu dày đặc mạch máu, và trong lòng mắt là hình ảnh ba người họ. Nhưng không phải ở hiện tại – mà là hình ảnh họ sẽ có sau khi chết.

Thập Tam giơ đao.

Không kịp.

Cô bị đóng băng trong nửa giây – và trong chớp mắt, chính cô nhìn thấy hình ảnh bản thân bị chém đôi người, máu không chảy, chỉ tràn ra dưới dạng ánh sáng.

Cận Hành hét lớn, giương Ảnh Thể Thực.

Không tác dụng.

Người Giữ Mắt không nhìn vào thực thể thật. Hắn nhìn vào bản ký ức thị giác bị khóa – nơi mỗi người đã từng tưởng tượng bản thân chết như thế nào. Và hắn hiện thực hóa chính nỗi sợ đó.

Triệu Viêm hiểu ra. Hắn rút ra quả cầu đen – một dạng “bom xóa hình ảnh”, từng được cấm do gây mù vĩnh viễn toàn bộ khu vực mục tiêu. Anh ném vào trung tâm. Quả cầu nổ tung – một vùng không gian biến thành tấm gương vỡ vô hạn, toàn bộ ánh nhìn của thực thể bị phân tán.

Ngay lúc ấy, Cận Hành lao tới.

Anh cắm thiết bị lưu trữ vào con mắt giữa trán hắn.

Ánh sáng vỡ ra.

Hắn hét lên không bằng âm thanh, mà bằng hình ảnh – hàng triệu cặp mắt rơi từ không trung, vỡ nát, rồi biến mất như cát.

Hắn quỵ xuống.

Mắt co lại.

Cả thế giới trắng xung quanh rút lại, chỉ còn một khoảng trống nhỏ – nơi một đứa trẻ đang ngồi ôm gối, che mắt. Trên tay nó là mặt nạ vỡ – miếng mặt nạ duy nhất từng được trao cho một cậu bé có dị năng nhìn thấy ký ức của người khác từ trong ánh mắt họ. Nhưng thay vì dùng để cứu người, cậu bị biến thành công cụ tra tấn tâm trí.

Giờ đây, người đó – Người số 6 – đang ngủ.

Không nhìn ai.

Không bị nhìn lại.

Hắn được khôi phục tên: Elias Norr.

Và như vậy, Người Không Tên thứ ba… đã được cứu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!