VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 3: KHU ĐỀN HUYẾT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng thở hắn khô khốc như gió quét qua hang cát chết. Cổ họng hắn cháy bỏng, không phải vì khát mà vì một thứ bên trong đang gào lên đòi được gọi tên. Thập Tam ngồi bên, vẽ lên đất một kết giới bán nguyệt, dùng máu của chính cô để giữ linh khí trong vùng ổn định. Không ai nói gì. Không ai nhìn ai. Chỉ có tiếng trái tim hắn đập loạn nhịp trong một cơ thể mà chính hắn chưa chấp nhận là của mình.

Sau một lúc, Thập Tam mở mắt. Cô thu lại pháp ấn, lau máu trên cổ tay và nói: “Chúng ta không thể nán lại tầng này lâu. Vong Hồn biết ngươi đã sống lại. Chúng sẽ báo với Quỷ Phủ rằng Kẻ Ăn Nợ Máu đã trở về.” Hắn ngẩng đầu nhìn cô. “Tại sao gọi tôi như vậy?” Thập Tam không trả lời. Cô đứng lên, chỉnh lại thanh kiếm sau lưng rồi quay đi. “Ngươi sẽ tự nhớ ra. Khi đến nơi linh hồn ngươi từng bị xé ra.”

Khi họ bước qua ranh giới kết giới, cảnh vật xung quanh lại biến đổi. Những tòa nhà không còn là nhà – chúng trở nên cong vẹo như đang run rẩy. Cây cối ở đây không sinh trưởng bằng ánh sáng, mà hút lấy hơi ký ức yếu ớt của những linh hồn lạc lối. Cành lá xào xạc như tiếng thì thầm của người sắp quên mất tên mình.

Hắn quay sang Thập Tam: “Cô đã từng mất ký ức chưa?” Cô lặng thinh một lúc rồi đáp: “Ta chưa từng mất ký ức. Chỉ từng ước mình không nhớ.” Một câu trả lời đủ lạnh để gió cũng ngừng thổi.

Đến ngã ba, họ rẽ trái vào một hành lang tối – nơi ánh sáng duy nhất phát ra là từ một cột đá lớn, tỏa ra ánh đỏ như máu đông. Trên bề mặt cột đá có khắc dòng chữ cổ, không rõ ngôn ngữ, nhưng bằng một cách nào đó, hắn đọc được. “Tự tay dâng máu. Tự lòng nhớ tên. Không ai khác ngoài chính ngươi dẫn đường vào Đền Huyết.” Thập Tam gật đầu: “Nơi đây không có cửa. Cổng là chính ngươi. Nếu ngươi thực sự muốn biết… hãy nhỏ máu mình vào cột đá.”

Hắn giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay đầy vết cắt từ trận vừa rồi. Máu vẫn chưa khô. Anh siết tay, để máu rỏ xuống nền đá.

Một… hai… ba giọt.

Toàn bộ không gian rùng mình. Cột đá phát sáng dữ dội. Những dòng chữ bắt đầu rỉ máu thật – không còn là khắc đá, mà như da người bị xé ra để viết nên định mệnh. Bức tường phía sau rạn nứt, rồi tan ra như bọt khí, lộ ra một lối vào đen ngòm như cổ họng của một con thú.

Họ bước vào.

Không khí bên trong đặc sệt, nặng mùi tanh và sắt. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn linh hồn treo lơ lửng dọc hành lang. Trên từng bức tường là những bức tranh – không phải tranh vẽ mà là ký ức bị rút ra từ não người, rồi khảm lại vào tường bằng phép thuật cấm.

Một bức vẽ hắn dừng lại nhìn chằm chằm: Một đứa bé đứng giữa một vòng tròn pháp trận, máu chảy từ mắt, tay bị trói bởi dây xương, và một người đàn ông cao lớn cầm kiếm đứng phía sau lưng đứa bé. Đứa bé là hắn. Người đàn ông… cũng là hắn.

“Chuyện gì đây?” Hắn hỏi. Thập Tam đáp: “Ngươi từng là một Người Giữ Ấn – người được chọn để bảo vệ Ký Ức Gốc, nguồn năng lượng nguyên thủy duy trì cân bằng giữa thế giới và linh giới. Nhưng có một lần… ngươi phá luật.” Hắn nheo mắt: “Tôi đã làm gì?” Cô nhìn hắn, không chớp mắt: “Ngươi dùng Ký Ức Gốc để tái tạo lại một người đã chết. Một người… ngươi không chấp nhận mất đi.”

Bức tường phía trước họ đột nhiên rít lên.

Không phải tiếng gió.

Không phải tiếng ma.

Mà là tiếng của chính hắn – một phiên bản khác đang bị giam cầm.

“Thả tao ra. Tao chính là mày. Mày là cái gì nếu không có tao?”

Hắn lùi lại.

Giọng nói ấy… quen đến mức xương sống lạnh buốt.

Một cánh cửa từ từ mở ra. Bên trong là một phòng tế lễ. Trên bàn đá là một thi thể… trông y hệt hắn.

Tay hắn run. “Tôi… tôi đã chết ở đây?” Thập Tam gật. “Đó là ngươi trước khi bị chia tách. Linh hồn ngươi bị phân đôi. Một nửa giữ dị năng, một nửa giữ ký ức.” Hắn bước đến gần. Cơ thể nằm trên bàn bắt đầu nứt ra – từ vết nứt trào ra khói đen, rồi tạo thành một hình dạng giống hắn – nhưng đôi mắt rực đỏ, nụ cười méo mó.

“Lâu rồi không gặp, bản thể hiền lành.” Nó nói.

Thập Tam rút kiếm.

Hắn thì thầm: “Đó là tôi?”

Cô gật: “Là ngươi – phần mà ngươi chối bỏ. Phần đã giết người để giữ lại người mình yêu.”

Bản thể kia cười phá lên, đầy điên loạn. “Không phải tao giết người. Là mày. Tao chỉ làm điều mày muốn nhưng không dám làm.” Nó nhìn Thập Tam. “Còn cô – kẻ chứng kiến hết thảy – tại sao còn sống?”

Thập Tam bước lên. “Vì ta thề phải khiến hắn nhớ hết. Không phải để trừng phạt, mà để hắn chọn lại.”

Không gian chấn động.

“Chọn lại cái gì?” hắn gào lên.

Thập Tam quay đầu, mắt xám tro cháy lên ánh linh lực. “Ngươi muốn sống như một người mới, hay muốn trả giá cho quá khứ của mình?”

Không gian vỡ vụn.

Bản thể cũ của hắn lao đến, chưởng thẳng một luồng huyết khí vào ngực hắn, vừa lúc Thập Tam chắn ngang. Cả ba bị cuốn vào một cơn lốc ký ức – kéo lùi về khoảnh khắc khởi nguồn.

Nơi mọi thứ bắt đầu.

Nơi linh hồn đầu tiên bị xé.
Nơi tên của hắn… lần đầu bị xóa khỏi thế gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!