VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 4: TẦNG KÝ ỨC VỠ VỤN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mọi thứ đổ nhào.

Không gian không còn là không gian. Thời gian không còn tuyến tính. Hắn đang rơi – không phải rơi xuống, mà rơi vào trong chính mình. Xung quanh hắn là những mảnh ký ức vụn vỡ, bay lơ lửng như các mảnh thủy tinh mờ đục, mỗi mảnh là một hình ảnh hắn không dám nhớ.

Một bàn tay nhuốm máu.
Một khuôn mặt nữ nhân nhắm mắt, máu trào khỏi miệng.
Một cánh cổng có khắc tên hắn – rồi bị xóa bởi hàng trăm móng tay vô hình.

Hắn muốn hét lên, nhưng không có tiếng nào phát ra. Cơ thể như bị treo giữa những tầng ý niệm, không còn thuộc về vật chất lẫn linh thể. Đó là trạng thái nguy hiểm nhất – nơi dị năng mất kiểm soát, và ký ức có thể chọn… biến ngươi thành nó.

Bỗng một giọng nữ vang lên, nhẹ như lụa rách:

“Ngươi đã đến nơi.”

Mảnh vỡ trước mặt hắn phát sáng. Từ bên trong, một người bước ra – là Thập Tam, nhưng không giống hiện tại. Cô mặc áo trắng dài, không mang kiếm, mắt không xám mà đen tuyền, như hai hố sâu không đáy. Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào trán hắn.

Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh co lại, hút vào một điểm. Khi mở mắt, hắn đang đứng trong một ngôi đền đổ nát, mái vòm gãy vụn, tượng đá tan nát, và ở giữa là một bàn tế máu, nơi tên hắn được khắc lên bằng máu tươi.

Cô gái đối diện hắn – bản thể "Thập Tam cũ" – mỉm cười.

“Ta không phải Thập Tam hiện tại. Ta là một ký ức ngươi đã quên – nhưng vẫn còn lưu dấu trong ngươi. Ta là cô gái mà ngươi từng thề sẽ cứu... bằng mọi giá.”

Tim hắn thắt lại.

Hình ảnh chớp nhoáng xuất hiện: một trận chiến. Một lời thề. Một cái chết.

“Ngươi đã dùng dị năng cấm, phá Luật Vọng để đổi lại sự sống cho ta. Nhưng cái giá… là bị xé làm hai. Dị năng thuộc về nửa ngươi giữ lại, ký ức thuộc về nửa ngươi phải chịu trừng phạt.”

Hắn thở hắt.

“Tôi đã cứu cô... nhưng cô vẫn chết?”

Cô gật.

“Bởi sự sống được hồi sinh bằng dị năng không thể tồn tại trong vùng không thời gian thật. Ta tồn tại như một ký ức lặp lại. Không có tương lai.”

“Vậy tại sao tôi còn sống?”

“Vì ngươi là mảnh còn lại. Và ngươi đã được chọn sống... để nhớ.”

Hắn tiến đến bàn tế. Tên của hắn – được viết bằng máu, bị cào nát đến không đọc được. Nhưng lúc này, các nét máu tự động liền lại, tạo thành một cái tên – không bằng chữ, mà bằng một hình xăm hiện lên trên cổ tay hắn.

Một vầng sáng chói lóa bùng lên từ xương.

Cái tên không thể đọc, nhưng hắn cảm được: đó là bản thể thật của hắn, được khắc vào xương cốt.

Ngay khi tên đó hoàn thành, cả đền thờ rung chuyển. Một cánh cửa đá vỡ tung. Bên kia là Thập Tam – phiên bản hiện tại – đang chiến đấu với “bản thể cũ” của hắn, kẻ mang đôi mắt đỏ như quỷ dữ.

Hắn lao qua cánh cửa. Đá vụn bắn tung tóe. Dị năng trong hắn vỡ bung như một cơn lũ.

Mắt hắn chuyển sang đen tuyền, viền ánh lam lạnh. Từng vết rạn trên da là dấu hiệu của dị năng phản hồi ngược, nhưng lần này… không đau.

Hắn nhớ. Hắn chấp nhận. Hắn điều khiển.

Chỉ bằng một cái nhìn, hắn chém nát đường linh khí quanh “bản thể cũ” – thứ kết nối nó với Vực Ký Ức. Gã rít lên:

“Không thể nào! Mày… nhớ rồi?!”

“Phải,” hắn bước tới, giọng bình thản như nước sôi. “Tao nhớ. Và tao chọn sống… không phải như một kẻ vô danh, mà như người đã dám phá luật để giữ lại tình yêu.”

Một cú chưởng bùng phát. Cả nền đất vỡ nát. “Bản thể cũ” bị cuốn vào lốc xoáy linh lực, rồi tiêu tan.

Thập Tam gượng đứng dậy. Máu rỉ bên mép.

“Ngươi nhớ rồi thật sao?”

“Chưa hết. Nhưng đủ để biết tôi là ai, và vì sao tôi phải quay lại nơi này.”

Gió nổi lên. Trần đền nứt. Một âm thanh sâu thẳm vang lên – không phải của người, không phải của ma. Một thực thể già hơn cả linh hồn đang thức tỉnh.

Hắn siết tay.

“Và giờ… ta phải đối mặt với kẻ đã cắt đôi linh hồn ta ngay từ đầu. Kẻ ngồi trên Vương Tọa Đỏ Máu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!