VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 5: VƯƠNG TỌA ĐỎ MÁU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời phía trên đền tế bắt đầu rách toạc. Những khe nứt giăng ngang như các vết cứa bằng dao cạo trên da thịt của bầu trời u ám. Gió xoáy lên, kéo theo tiếng khóc, tiếng cười và cả những tiếng rên rỉ quái đản vang vọng từ các chiều không gian đan chéo nhau. Thập Tam siết chặt chuôi kiếm, lùi lại đứng cạnh hắn. Ánh mắt cô lúc này không còn là sự điềm tĩnh của một kẻ nắm mọi thông tin trong tay, mà đã chuyển thành một nỗi lo sợ khó che giấu.

“Chúng ta đang bước vào tầng Vương Giới,” cô nói, giọng khô khốc như tro bụi, “nơi linh hồn bị thiêu, dị năng bị vắt kiệt, và thời gian tự chọn ai được sống sót.”

Hắn không đáp. Mắt hắn vẫn dán lên bầu trời, nơi từng dòng máu đang bắt đầu chảy ngược từ các khe nứt. Một giọng nói vang lên, không phải từ một hướng nhất định, mà là từ chính không gian đang rung chuyển:

“Ngươi… đã nhớ. Nhưng vẫn chưa hiểu.”

Một vầng ánh sáng đỏ hiện ra, như mặt trời bị nhúng vào máu đông đặc. Từ đó, một hình thể bắt đầu xuất hiện – to lớn, đồ sộ, không có mắt, không có mũi, chỉ có một cái miệng duy nhất phủ kín từ trán xuống bụng. Miệng không ngừng mở ra rồi khép lại, như đang nhai từng mảnh linh hồn lạc lối.

Trên đầu nó là Vương Tọa Đỏ Máu, không phải ngai, mà là một vòng xích xiềng ghép từ ký ức bị cưỡng ép – từng mắt xích là một lời cầu xin: “Đừng xóa tôi khỏi thế gian…”

Thập Tam thì thào, “Đó là kẻ đầu tiên phá luật. Kẻ từng tái tạo hàng trăm linh hồn, rồi bị phán xét bởi chính Ký Ức Gốc. Nhưng thay vì bị xóa sổ, nó nuốt chính phần trừng phạt – và biến nó thành quyền năng.”

“Và giờ nó muốn gì?” hắn hỏi, tay siết chặt cổ tay nơi hình xăm tên thật vừa hiện.

“Muốn hoàn thiện vòng luân hồi bất toàn. Muốn mảnh ký ức cuối cùng – chính ngươi – để nó kết nối chu kỳ vĩnh hằng.”

Không khí đông cứng lại khi cái miệng khổng lồ kia mở lớn. Từ trong cổ họng nó, một loạt nhân dạng người tràn ra – không có mắt, không có da – mỗi kẻ là một linh hồn đã bị biến dạng vì lặp lại quá khứ quá nhiều lần.

Chúng chạy về phía hắn và Thập Tam.

Hắn thở một hơi dài. Dị năng trỗi dậy. Ánh mắt hắn chuyển hoàn toàn sang màu bạc, tròng mắt giãn to như gương. Cả cơ thể hắn phát sáng nhè nhẹ, đường máu dưới da hiện lên như bản đồ của những ký ức từng bị phong ấn.

Chỉ bằng một cú nhìn, hắn chém toàn bộ những thực thể kia bằng “ảnh hồi tưởng”.

Bọn chúng gào rú. Mỗi lần bị nhìn thấy, cơ thể chúng tan chảy như ký ức bị xóa. Hắn di chuyển nhanh, mắt hắn đảo quanh như những lưỡi dao. Thập Tam hỗ trợ bằng cách tạo kết giới chặn luồng sóng máu đang tràn từ khe nứt trên cao.

Vương Tọa vẫn đứng đó. Không di chuyển. Không phản ứng.

Nhưng đột ngột, cái miệng khổng lồ kia mấp máy:

“Ngươi nghĩ… ngươi đang chiến đấu với ta sao? Không. Ta chỉ là sự phản chiếu của ngươi khi ngươi quá sợ quên. Ta là nỗi sợ bị xóa sạch… được nhân hình hóa.”

Lời nói vang khắp không gian, khiến cả thế giới bắt đầu méo mó. Thập Tam khụy xuống, máu trào khỏi miệng, ánh mắt cô mờ dần. “Không ổn… không ổn… Dị năng của nó không chỉ ảnh hưởng vật lý mà còn bóp méo… ký ức thời gian…”

Hắn gào lên. “Tỉnh lại!”

“Không… đừng để nó kéo ngươi vào bên trong. Vương Tọa không giết – nó khiến ngươi quên mình là ai, rồi khiến ngươi tự xé linh hồn…”

Một cơn lốc ký ức khởi phát.

Cả hắn và Thập Tam bị cuốn vào một vùng trắng xóa. Không còn hình ảnh, không còn âm thanh. Chỉ còn lại một khoảng trắng – nơi không gì tồn tại, ngoài chính câu hỏi:

“Ngươi là ai?”

Không một lời đáp. Không một âm vang. Không cả tiếng thở.

Rồi từ xa, một tiếng chuông ngân lên – tiếng chuông của Ngôi Đền Gốc.

Hắn nhận ra. Ký ức cuối cùng – nơi hắn bị trừng phạt – vẫn chưa trở về.

Nếu hắn nhớ được khoảnh khắc đó, hắn sẽ có thể trả lời câu hỏi cốt lõi. Nếu không… hắn sẽ bị Vương Tọa nuốt sống – không phải bằng miệng, mà bằng lãng quên tuyệt đối.

Thập Tam đang tan dần. Cô nhìn hắn. “Cứu ta... bằng cách nhớ lại... giây phút ngươi mất tất cả.”

Một vầng sáng lóe lên từ ngực hắn. Một cánh cửa hiện ra – không lối vào, không tay nắm – chỉ là một mảnh ký ức gõ nhè nhẹ lên tim.

Hắn đặt tay lên.

Tiếng gõ tan thành tiếng thì thầm: “Nếu ngươi mở ta… ngươi không thể quay lại.”

Hắn nhắm mắt.

“Ta không định quay lại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!