VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 6: CÁNH CỬA KHÔNG TÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa không có tay nắm. Không ổ khóa. Không dấu vết thời gian. Nhưng khi hắn đặt tay lên, nó nóng ran như da thịt còn sống. Một nhịp đập yếu ớt vang lên từ phía sau cánh cửa – không phải tiếng tim hắn, mà là trái tim của một kỷ nguyên bị chôn vùi.

Phía sau hắn, Thập Tam nằm bất động giữa làn khói ký ức đang cố siết lấy cơ thể cô như một cơn ác mộng tự tái sinh. Những dòng máu đen từ Vương Tọa bắt đầu lan ra, thấm dần vào mặt đất, rút đi ánh sáng còn sót lại trong tầng Vô Nhân Địa.

Hắn hít một hơi, dứt khoát đẩy cánh cửa.

Không tiếng động. Không ánh sáng. Chỉ có một cú chấn động xảy ra trong tâm trí.

Mắt hắn mờ đi.

Rồi hắn tỉnh dậy – trong thân xác của chính mình, năm mười ba tuổi.


Căn phòng nhỏ hẹp, tường đá bám đầy rêu ẩm. Một chiếc giường gỗ cũ nát nằm bên dưới bức tường có dán đầy bùa giấy đỏ. Trên bàn là một quyển sách dày, bìa bọc da người, chữ khắc bằng lửa. Hắn – phiên bản 13 tuổi – đang đứng đó, đôi tay nhỏ bé đang run run mở sách ra.

Tiếng chân người vọng lại ngoài hành lang.

Cửa bật mở.

Một người đàn ông cao lớn bước vào. Khuôn mặt bị che một nửa bởi mặt nạ gỗ, bên dưới là ánh mắt đỏ rực – cha nuôi của hắn, người từng cứu hắn khỏi đống xác vô danh ven rừng.

“Con biết mình không được đọc nó,” giọng ông ta trầm và rỗng như cái hố sâu không đáy.

“Nhưng… con mơ thấy cô ấy. Cô ấy bị thiêu, khóc gọi tên con… con muốn cứu cô ấy…”

Người đàn ông im lặng. Rồi gật đầu chậm rãi. “Vậy hãy đọc đi. Nhưng hãy nhớ, cái giá không phải là máu… mà là linh hồn của chính con.”

Hắn mở sách.

Một tia sáng đỏ chói mắt bùng lên. Những ký tự xoắn vặn trồi ra từ trang sách như sinh vật sống, bò vào mắt, tai, tim hắn. Hắn thét lên, ngã xuống đất, hai mắt bắt đầu đổi màu – từ nâu sang xám, rồi bạc, rồi đỏ.

Cơn đau kéo dài hàng giờ như bị thiêu sống từ bên trong.

Nhưng cuối cùng, hắn đứng dậy – với một con mắt thứ ba hiện giữa trán.

Cha nuôi của hắn mỉm cười. “Tốt. Giờ hãy cứu con bé đó.”

“Cô ấy… ở đâu?”

Người đàn ông bước sang một bên, chỉ vào vòng tròn triệu hồi vẽ máu trên sàn. Giữa vòng là một cơ thể nữ – gầy gò, bất động, nhưng còn nguyên vẹn. Là cô bé mà hắn từng gặp trong rừng khi nhỏ, người đã đưa hắn ổ bánh mì, người mà hắn chưa từng kịp cảm ơn – và sau đó bị lũ quái vật rừng sâu xé xác.

“Ta giữ lại thể xác cô ấy… linh hồn đã trôi vào Vô Nhân Địa.”

“Con sẽ đưa linh hồn cô ấy về.”

“Vậy hãy giao một nửa của con cho Ta.”


Hắn tỉnh lại – lúc này là chính mình ở hiện tại.

Nhưng đứng trước mặt hắn là cha nuôi năm xưa, giờ đã biến thành một thực thể quái dị: nửa người nửa bóng tối, mắt rắn rực cháy, miệng nói bằng âm thanh của hàng ngàn linh hồn.

“Ngươi đã nhớ. Và giờ… ngươi phải trả nợ.”

Vương Tọa rít lên. Tầng không gian sụp đổ. Toàn bộ kết giới ký ức vỡ tan như thủy tinh bị đập búa.

Thập Tam bừng tỉnh.

“Trốn đi!” cô hét.

Hắn không chạy. Hắn bước lên.

“Không. Tôi không còn là đứa trẻ nài xin sự sống cho người mình yêu nữa. Giờ tôi là người… sẽ chấm dứt cái vòng lặp này.”

Cha nuôi cười như xé rách cổ họng.

“Ngươi sẽ chết.”

“Không. Tôi là bản thể hoàn chỉnh. Tôi có tên. Tôi có ký ức. Và tôi… có sức mạnh để mở Cổng Xoá Ký – nơi ngươi bị xóa vĩnh viễn.”

Và lần đầu tiên, toàn bộ dị năng hắn bộc phát cùng lúc.

Mắt thứ ba mở ra, chiếu thẳng vào bóng đen đang lao tới. Mỗi cái nhìn của hắn thiêu rụi một lớp thời gian giả. Hắn bước tới từng bước, mỗi bước làm nứt vỡ nền ký ức nơi Vương Tọa đứng.

“Ngươi không phải là cha tôi. Ngươi chỉ là cái bóng do tôi tạo ra vì không chịu được mất mát.”

Hắn vung tay.

Một ký hiệu lớn hiện ra – tổ hợp từ ba dị năng: Vọng Thị Ký Thể, Ảnh Ngữ Phản Tâm, và Hồi Ngược Luân.

Cổng Xoá Ký mở ra – một vết xé trắng toát giữa mọi tầng nhận thức.

Cha nuôi hét lên. “Ngươi sẽ hối hận!! Ngươi sẽ không còn cô ấy!! Không còn gì cả!!”

“Không. Nhưng tôi sẽ còn chính tôi.”

Một luồng sáng nuốt trọn bóng đen.

Vương Tọa nổ tung thành trăm mảnh, cuốn theo những nỗi sợ đã mục ruỗng từ rất lâu.

Và rồi... im lặng.

Cả tầng Vô Nhân Địa sụp đổ.

Hắn và Thập Tam rơi xuống một khoảng tối… nhưng lần này, không phải là vực. Mà là lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!