VÔ NHÂN ĐỊA

Chương 7: CÁNH CỔNG TRẮNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng trắng bao trùm tất cả.

Hắn rơi. Không có điểm chạm, không có cảm giác nặng hay nhẹ, chỉ có sự trôi – một kiểu trôi kỳ quái, như thể cơ thể đang bay nhưng linh hồn lại chìm. Bên cạnh, Thập Tam cũng đang rơi. Tóc cô tán loạn, bàn tay vô thức vươn về phía hắn như cố bấu víu vào điều gì đó quen thuộc giữa khoảng không tan chảy này.

Cả hai rơi xuyên qua những lớp ký ức loang lổ, từng lớp một – từ trận chiến trong Đền Huyết, đến Vương Tọa Đỏ Máu, và xa hơn nữa... những ký ức không phải của hắn, mà là của những người từng bước vào Vô Nhân Địa và không bao giờ quay lại.

Một đứa bé bị treo ngược, máu nhỏ từng giọt lên bức tường có khắc câu thần chú.
Một người phụ nữ già gào khóc trong căn phòng đầy gương – nơi mỗi tấm gương là một phiên bản khác của bà, nhưng không ai còn đôi mắt.
Một người đàn ông tự đâm vào mình lần thứ một trăm, cố gắng… cảm thấy điều gì đó.

Tất cả ký ức ấy trôi qua hắn như gió lạnh lướt qua da thịt. Chúng không chạm vào cơ thể hắn, nhưng len vào tâm trí, để lại một dư âm khô khốc và đầy u uẩn.

Rồi bất ngờ – hắn chạm đất.

Không phải va đập. Không đau. Nhưng đột ngột và im lặng.

Trước mặt hắn là một cánh cổng. Khác với bất kỳ cánh cổng nào trước đây.

Một cánh cổng khổng lồ bằng chất liệu không thể gọi tên – không gỗ, không kim loại, không đá, không xương. Mà là… ánh sáng kết đông.

Cánh cổng này không phát sáng – nó hấp thu ánh sáng. Mỗi lần hắn nhìn vào, đôi mắt như bị kéo vào sâu hơn, cảm giác như cánh cổng không có chiều, mà là một vực thẳm được định hình.

Thập Tam đáp xuống cạnh hắn. Cô đứng im rất lâu, rồi chậm rãi nói:

“Chúng ta đang ở giữa tầng thứ chín – Cánh Cổng Trắng. Nơi này không nằm trong bản đồ Vô Nhân Địa, cũng không nằm trong bất kỳ ký ức nào được lưu giữ. Đây là nơi những kẻ đã hoàn toàn vượt qua bản ngã... được lựa chọn.”

“Lựa chọn gì?”

Thập Tam quay sang, mắt cô lúc này sáng lấp lánh như chứa dải ngân hà.

“Lựa chọn có muốn tồn tại như một phần của thế giới nữa hay không.”

Cô bước lại gần cánh cổng, rút thanh kiếm đặt xuống nền. Giọng cô run nhẹ:

“Hơn 200 năm trước, ta từng đứng tại nơi này. Ta đã mở cánh cổng. Nhưng ta không dám bước qua. Bởi phía bên kia… không phải một thế giới. Mà là một khởi đầu. Một vùng thực tại mà dị năng, ký ức, sinh mệnh đều bị đặt lại – sạch sẽ.”

Hắn trầm ngâm. “Tái sinh?”

Cô lắc đầu.

“Không. Là trút bỏ. Ai bước qua sẽ không còn là mình. Không còn ai nhớ tới. Không còn đau đớn. Không còn yêu thương. Không còn trách nhiệm. Không còn quá khứ.”

“Vậy tại sao chúng ta lại đến đây?”

“Vì có thứ gì đó… đang thoát ra từ phía bên kia.”

Ngay lúc ấy, cánh cổng rung lên.

Một tiếng rít chầm chậm vang vọng – không phải tiếng bản thể, mà là tiếng vọng lại từ sự vắng mặt. Một đường nứt xuất hiện giữa cánh cổng, và từ khe nứt đó… một sinh vật trườn ra.

Sinh vật ấy không có hình thể rõ ràng. Nó thay đổi liên tục – lúc là một đứa bé sơ sinh khóc thét, lúc là một bà lão khòm lưng, lúc là một con thú đen nhánh, và lúc… là chính hắn, với gương mặt rỉ máu từ trăm mắt.

Thập Tam gào lên: “Lùi lại! Đó là Phân Thể Khởi Nguồn!”

Hắn không hiểu, nhưng đã thấy đủ để biết: đây không phải thứ có thể giết bằng sức mạnh. Mỗi lần hắn nhìn vào nó, ký ức trong đầu hắn lại bị rút đi một chút. Cái tên anh vừa nhớ được giờ mờ đi như một vết sẹo lâu năm. Cả màu mắt của Thập Tam… hắn cũng không chắc đã từng thấy rõ.

“Cái này là gì?” hắn hỏi, trong khi máu chảy ra từ mũi.

Thập Tam đáp nhanh: “Nó là hậu quả khi có ai đó không chịu chọn giữa quên và nhớ – một phân thể không chịu ổn định, nên hóa thành thực thể tự nuốt ngược thế giới.”

“Nó muốn gì?”

“Nó muốn… cánh cổng mở. Để nó xóa sạch mọi thực tại.”

Ngay lập tức, hắn vươn tay – vận hết dị năng, tạo thành một vòng xoá ký tạm thời quanh cánh cổng.

Phân Thể rít lên, lao thẳng về phía hắn.

Hắn trụ vững. Nhưng máu bắt đầu trào từ mắt, từ tai. Ký ức bị xé.

“Không được để nó chạm vào ngươi!” Thập Tam hét.

Nhưng đã muộn.

Phân Thể chạm vào cổ tay hắn – nơi khắc tên thật.

Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn bộ ký ức về cô gái năm xưa – người hắn từng cứu, từng hy sinh mọi thứ – biến mất. Tên cô, ánh mắt cô, tiếng cười... tất cả bốc hơi.

Hắn lùi lại, hoảng loạn. “Không… Không thể…”

Thập Tam nhào đến, vung kiếm chém thẳng vào khe nứt cổng – tạo một tiếng nổ dữ dội.

Phân Thể bị đẩy lùi. Nhưng vết nứt càng to.

“Cổng sắp mở hẳn rồi!” cô hét.

Hắn cắn răng, dùng chính dị năng xé cổ tay mình – gạt đi phần ký ức vừa bị nuốt. Một vùng da nhăn nheo rơi xuống. Máu vẽ lại hình xăm. Và tên hắn… lại hiện lên.

“Ta chưa thua đâu…”

Hắn bước lên, ánh mắt bốc cháy.

“Ngươi muốn nuốt tôi? Vậy nuốt đi… nếu ngươi chịu nổi toàn bộ Ký Ức Gốc bị ép truyền ngược lại!”

Và rồi, hắn đặt cả hai bàn tay lên Phân Thể.

Bùng nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!