Bùng nổ.
Không gian vỡ vụn thành từng mảnh thời gian. Không còn trên, dưới, trái, phải. Hắn và Phân Thể Khởi Nguồn va chạm – không phải bằng cơ thể, mà bằng ký ức nguyên thủy.
Trong tích tắc, hắn bị kéo vào một mê cung do chính mình tạo ra. Không tường. Không cửa. Chỉ có những phiên bản "hắn khác" đang ngồi xung quanh một vòng tròn.
Tám người – tám hình dạng – tám ánh mắt. Một người bị thiêu. Một người mất đầu. Một người đang tự đâm ngực mình liên tục. Một người mặc quân phục đặc nhiệm, nhưng rách nát như vừa bước khỏi địa ngục.
Và ở giữa là một chiếc gương – mờ đục, không phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào.
Một giọng nói vang lên – giọng chính hắn, nhưng không từ miệng.
“Ngươi đến rồi. Đến muộn.”
Một hắn bước ra khỏi bóng tối, dáng đi lạnh lẽo, mắt đỏ như máu khô. Hắn ấy mặc áo choàng dài, trên tay là một xâu dây chuyền làm từ móng tay người.
“Ngươi nghĩ mình là bản thể chính? Sai rồi. Mỗi chúng ta từng là ‘bản thể chính’ trong một vòng lặp trước khi thất bại.”
Hắn siết nắm đấm. “Chẳng lẽ... ta cũng chỉ là một trong số các vòng đó?”
“Không. Ngươi là bản thể đầu tiên... sống sót tới tầng chín.”
Tám hắn kia đồng loạt đứng dậy.
“Chúng ta bị nuốt. Chúng ta bị quên. Nhưng ngươi... ngươi là hy vọng cuối cùng. Và cũng là nguy cơ cuối cùng.”
“Nguy cơ?”
Một giọng nữ vang lên – lần này không phải từ Thập Tam, mà từ người con gái hắn đã quên tên.
“Bởi nếu ngươi chọn sai... ngươi sẽ tự giam cả thế giới vào chính mình.”
Chiếc gương bắt đầu phản chiếu.
Trong đó – là một căn phòng trắng.
Trên sàn là thi thể Thập Tam.
Hắn hét lên. "Không thể nào! Ta vừa thấy cô ấy còn sống!"
“Phải,” một hắn khác cười khẩy, “vì ngươi đang ở tầng Hồi Nghiệp – nơi mà mỗi lựa chọn của ngươi trong quá khứ... sẽ được tái hiện, và trả giá.”
Cả không gian lắc mạnh.
Phân Thể Khởi Nguồn – ở ngoài – vẫn đang chống chọi với dị năng truyền ngược của hắn. Nhưng từng vết nứt ký ức trên mặt nó bắt đầu rỉ máu. Máu rơi xuống Cánh Cổng Trắng, khiến nó rền vang như chuông báo tử.
Bên trong, tám bản thể bắt đầu biến mất từng người một. Mỗi lần biến mất, một mảnh trong trí nhớ hắn trở nên rõ nét.
Anh nhớ ra…
– Tên thật của mình: Cận Hành.
– Tên cô gái bị anh cứu bằng dị năng cấm: Lục Tinh Nhi.
– Và sự thật đau đớn: Tinh Nhi đã lựa chọn hy sinh bản thân để giữ anh lại.
Không phải anh cứu cô.
Mà cô đã đánh đổi phần sống cuối cùng của mình, ép anh quay về.
Anh không chịu được sự thật đó. Anh tạo ra "ký ức giả", biến mình thành người hùng. Từ đó, Vô Nhân Địa mở ra.
Một vùng ký ức giả tạo – để trốn tránh trách nhiệm.
Giọng Lục Tinh Nhi nhẹ nhàng vang lên từ phía sau tấm gương:
“Nếu giờ ngươi mở cánh cổng – ta sẽ biến mất mãi mãi.”
Giọng Thập Tam lại vang lên – từ bên ngoài:
“Nếu ngươi không mở – Phân Thể sẽ phá toàn bộ tầng giới. Mọi thứ... sẽ trở về hư vô.”
Cận Hành quỳ xuống.
Trái tim như bị ai bóp nghẹt.
“Vậy... ta phải chọn gì đây?”
Một cánh tay đặt lên vai anh – chính là bản thể cuối cùng còn lại. Bản thể mặc quân phục đặc nhiệm, giống anh y đúc – trừ ánh mắt… sáng hơn.
“Ngươi không phải chọn đúng hay sai. Ngươi chỉ cần chọn sự thật.”
Ánh sáng bừng lên.
Cả mê cung ký ức biến mất.
Cận Hành mở mắt – đang đứng đối mặt với Phân Thể Khởi Nguồn, lúc này đã nứt nẻ, khói ký ức trào ra như lửa cháy ngược.
Thập Tam đang nằm gần đó, mắt cô mờ dần. Máu trên trán chảy xuống vẽ thành hình… một bông hoa sáu cánh.
Hắn hiểu.
Sự lựa chọn là:
– Mở cánh cổng, xóa tất cả, cứu mọi người, quên hết.
– Không mở cổng, giữ ký ức, giữ người, nhưng để thế giới bị xé.
Cận Hành nhắm mắt.
Đặt tay lên cổng.
Và không mở.
Thay vào đó, anh xoay dị năng – tạo ra một ký ức mới, chứa toàn bộ Vô Nhân Địa, Phân Thể, Cánh Cổng, nỗi đau, cái chết, sự phản bội… và giam chúng vào chính bản thân.
Cơ thể anh bốc cháy, không phải bằng lửa – mà bằng ánh sáng của toàn bộ ký ức bị nén lại.
Anh gào lên.
“TA SẼ GHI NHỚ TẤT CẢ!”
Cánh Cổng Trắng tan thành ánh sáng.
Phân Thể rít lên một tiếng cuối, rồi hóa tro bụi.
Thập Tam mở mắt, đúng lúc Cận Hành đổ gục xuống.
Mắt anh nhắm lại, nhưng nụ cười – nhẹ nhõm như gió đầu xuân.