vợ tuyệt vời nhất

Chương 3: Quyến rũ không lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba của tuần làm việc, không khí trong văn phòng vẫn bình thường với những âm thanh quen thuộc: tiếng bàn phím gõ nhịp nhàng, điện thoại reo, đồng nghiệp trao đổi công việc. Nhưng với An Nhiên, mọi thứ đều trở nên đặc biệt. Cô biết, từ khi nhận dự án trực tiếp từ Lâm Khải, mọi ánh mắt của anh đều dõi theo cô, không bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào.

Sáng nay, An Nhiên chọn một bộ váy bút chì màu be kết hợp áo sơ mi trắng, trang nhã nhưng vẫn khoe đường cong tinh tế. Khi cô bước vào văn phòng, đồng nghiệp cũng nhận ra sự khác biệt – không chỉ về vẻ đẹp, mà là ánh mắt đầy tự tin và một vẻ gợi cảm vừa tinh tế vừa khó cưỡng.

Lâm Khải vừa xuất hiện tại cửa phòng họp, nhìn An Nhiên, ánh mắt anh lập tức dừng lại. Chỉ một cái liếc nhìn, nhưng An Nhiên cảm nhận được luồng điện chạy dọc cơ thể, tim đập nhanh hơn. Không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt, cô đã hiểu: anh đang quan sát, đang đánh giá… và bị hấp dẫn.

Trong cuộc họp, An Nhiên phải trình bày báo cáo dự án. Cô đứng thẳng, giọng nói đều đều nhưng đầy tự tin, đôi tay nhẹ nhàng mở hồ sơ, mỗi cử chỉ vừa chuyên nghiệp vừa gợi cảm. Lâm Khải ngồi phía cuối bàn, đôi mắt không rời khỏi cô. Khi An Nhiên nghiêng người nhặt bút rơi, váy ôm sát cơ thể khiến anh khó mà không chú ý.

Một đồng nghiệp nam cạnh đó liếc nhìn, nhưng nhanh chóng rút mắt khi nhận ra ánh mắt của Lâm Khải đang theo dõi. Không gian bỗng nhiên căng thẳng, nhưng cũng đầy sức hấp dẫn. Cả phòng họp như lặng đi, chỉ còn tiếng giọng An Nhiên thuyết trình và nhịp tim rộn rã trong lồng ngực cô.

Sau buổi họp, Lâm Khải lại đi tới bàn cô, lần này cử chỉ tự nhiên hơn. Anh cúi xuống xem hồ sơ, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm. Hơi thở anh nhẹ chạm vào tai cô, khiến An Nhiên khẽ rùng mình.

“Cô trình bày rất tốt… nhưng tôi muốn cô chú ý hơn vào chi tiết này,” anh nói, giọng trầm và đầy áp lực.

An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt anh, một sự im lặng kéo dài vài giây nhưng đầy ẩn ý. Cô nhận ra rằng, giữa họ không chỉ là mối quan hệ công việc – mà còn là một trò chơi giữa sức hút, quyền lực và ham muốn.

Trong giờ nghỉ trưa, An Nhiên vào phòng pantry pha cà phê. Lâm Khải bỗng xuất hiện, đứng gần bàn, tay cầm tách cà phê. Không ai nói gì, nhưng khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân. Cô cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh khi ánh mắt anh vô tình quét qua bờ vai, cổ, rồi đến vòng eo vừa vặn được váy ôm sát tôn lên.

Một cử chỉ nhỏ: Lâm Khải đưa tay chỉnh chiếc ghim hồ sơ rơi ra từ tay cô. Chạm vào tay An Nhiên, ngón tay anh lạnh nhưng đủ khiến cô rùng mình, tim đập nhanh. Ánh mắt anh sâu thẳm, như đang thăm dò phản ứng của cô.

“Cảm ơn… anh,” An Nhiên khẽ nói, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Lâm Khải không trả lời, chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt vẫn dõi theo cô khi cô rút tách cà phê ra bàn. Khoảnh khắc im lặng ấy lại đầy sức mạnh: một sự thách thức không lời, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.

Chiều đến, An Nhiên phải làm việc cùng Lâm Khải trong phòng họp riêng, kiểm tra các bản hợp đồng và báo cáo dự án. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào tạo những mảng sáng tối trên khuôn mặt anh, làm nổi bật xương quai hàm sắc nét và đôi mắt sâu thẳm.

Mỗi lần cô đưa hồ sơ cho anh, khoảng cách giữa hai người chỉ vài cm. Tay chạm tay, nhịp tim đập rộn ràng, và An Nhiên cảm nhận được hơi thở anh phả nhẹ vào cổ mình. Cô khẽ rùng mình, vừa sợ vừa thèm muốn. Lúc này, mọi hành động – từ ánh mắt, nụ cười, cử chỉ nhỏ – đều trở thành vũ khí quyến rũ không lời.

Buổi chiều khép lại, khi An Nhiên rời phòng họp, Lâm Khải bước ra cùng cô, ánh mắt anh đầy ẩn ý:

“Cô làm tốt… nhưng đây mới chỉ là khởi đầu,” anh nói, giọng trầm, vừa ra lệnh vừa thách thức.

An Nhiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch và gợi cảm: “Tôi biết… và tôi sẵn sàng.”

Trên đường về, cô cảm nhận sự hồi hộp và thích thú lan tỏa trong cơ thể. Đây là lần đầu tiên một người đàn ông vừa quyền lực vừa hấp dẫn lại khiến cô vừa sợ vừa muốn.

Lâm Khải đứng nhìn bóng dáng An Nhiên khuất sau cánh cửa, nụ cười lạnh lùng nhưng đầy ý cười xuất hiện trên môi anh: “Cô An Nhiên… trò chơi này mới chỉ bắt đầu. Và tôi sẽ khiến cô không thể rời bỏ tôi, cả về tâm hồn lẫn thể xác.”

Ngày làm việc kết thúc, nhưng không khí giữa hai người vẫn còn căng thẳng, đầy gợi cảm. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều trở thành một tín hiệu, một lời thách thức ngấm ngầm, và An Nhiên biết rằng, cô đang bước vào một mối quan hệ vừa nguy hiểm vừa mê hoặc, nơi cảm xúc và dục vọng hòa quyện không thể tách rời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×