Buổi sáng thứ Năm, không khí trong văn phòng tràn đầy năng lượng và áp lực. Các nhân viên tất bật chuẩn bị báo cáo, điện thoại reo liên tục, nhưng An Nhiên bước vào với bước chân tự tin, ánh mắt sáng ngời, khiến mọi thứ như chậm lại trong khoảnh khắc.
Chiếc váy bút chì màu hồng nhạt ôm sát cơ thể cô, vừa thanh lịch vừa gợi cảm, khiến nhiều ánh mắt không thể rời. Nhưng An Nhiên không để tâm – cô biết mình ở đây vì một mục tiêu quan trọng hơn là chỉ để gây chú ý.
Lâm Khải xuất hiện đúng lúc, bước đi tự tin, dáng người cao lớn và aura quyền lực khiến mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về anh. Khi ánh mắt anh chạm vào An Nhiên, cô cảm nhận luồng điện lạ chạy dọc cơ thể. Tim đập nhanh, nhưng cô vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, vừa khiêu khích vừa thuần túy, khiến anh khó lòng rời mắt.
Anh tiến tới bàn cô, giọng trầm:
“Cô An Nhiên, hôm nay tôi có một đề nghị đặc biệt.”
An Nhiên nhướn mày, ánh mắt vừa tò mò vừa tinh nghịch:
“Đề nghị gì vậy, anh?”
Lâm Khải không vội trả lời. Anh bước sát lại, khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một sải tay, và hơi thở anh phả nhẹ vào tai cô. Cô rùng mình, cảm giác vừa sợ vừa muốn dâng trào trong cơ thể.
“Cô sẽ trở thành trợ lý trực tiếp của tôi. Mọi dự án quan trọng, tôi muốn cô là người hỗ trợ. Cô có đồng ý không?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự thôi thúc.
An Nhiên khẽ cắn môi, ánh mắt lóe lên tia thách thức. Cô biết, đây không chỉ là cơ hội nghề nghiệp, mà còn là cơ hội để… tiếp cận gần hơn với người đàn ông này. Cô đáp:
“Tôi đồng ý… nhưng tôi muốn biết, anh chọn tôi vì khả năng hay vì điều khác?”
Lâm Khải cười nhạt, ánh mắt đầy quyền lực:
“Cả hai. Tôi cần cô vừa thông minh, vừa biết cách… giữ vững vị trí của mình. Và cô biết đấy, công việc dưới quyền tôi không dành cho người yếu đuối.”
Một cảm giác vừa kích thích vừa nguy hiểm dâng lên trong An Nhiên. Tim cô đập nhanh hơn, cơ thể nhột nhạt khi ánh mắt anh quét ngang, dừng lại nơi cổ tay, vòng eo, và đôi môi hồng khẽ cười. Chỉ vài phút trao đổi, nhưng khoảng cách giữa họ đã trở nên đầy mị lực, vừa căng thẳng vừa gợi cảm.
Ngày đầu tiên làm việc trực tiếp dưới quyền Lâm Khải, An Nhiên nhận ra rằng, mọi hành động của anh đều có thể khiến cô căng thẳng đến mức… không thể lý trí. Khi họ cùng kiểm tra báo cáo, Lâm Khải đứng sát bên, hơi nghiêng người, và khoảng cách giữa hai cơ thể chỉ còn vài cm. Hơi thở anh phả vào cổ cô, khiến cô khẽ rùng mình.
Cô cố gắng tập trung vào tài liệu, nhưng khó mà không nhận ra ánh mắt anh dõi theo từng cử chỉ, từng nét biểu cảm. Một lần, khi cô nghiêng người nhặt hồ sơ rơi, tay họ chạm nhau. Ánh mắt Lâm Khải lóe lên ham muốn, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng đặc trưng.
“Cô biết, làm việc trực tiếp với tôi đồng nghĩa với việc luôn phải sẵn sàng…” Anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm và uy lực, khiến An Nhiên cảm nhận rõ nhịp tim mình rộn ràng.
An Nhiên mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch và đầy khiêu khích:
“Tôi… sẵn sàng.”
Buổi chiều, khi văn phòng gần như trống, Lâm Khải gọi An Nhiên vào phòng họp riêng. Không gian yên tĩnh, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào tạo những mảng sáng tối trên gương mặt anh, làm nổi bật đường nét sắc sảo.
Anh bước tới gần, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý:
“Cô sẽ phải chịu trách nhiệm với dự án này… và với tôi. Tôi hy vọng cô đủ kiên nhẫn và tinh tế.”
Cô khẽ hít một hơi, cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ vào da cổ. Một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cô khẽ rùng mình, vừa e ngại vừa thích thú. Cô đáp:
“Đừng lo… tôi biết cách làm vừa lòng anh.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, đầy sức hút. Không cần lời nói, chỉ ánh mắt và khoảng cách gần, họ đã trao nhau thông điệp đầy dục vọng và thách thức.
Khi An Nhiên rời phòng họp, tim cô vẫn rộn ràng, hơi thở dồn dập. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mối quan hệ với Lâm Khải không chỉ là công việc – mà còn là một trò chơi nguy hiểm, nơi quyền lực và dục vọng giao thoa.
Trong khi đó, Lâm Khải đứng nhìn bóng dáng cô khuất sau cửa, nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi:
“Cô An Nhiên… sẽ là trợ lý tuyệt vời nhất… và tôi sẽ khiến cô nhận ra, sức hút giữa chúng ta không thể cưỡng lại.”
Ngày làm việc kết thúc, nhưng sự gợi cảm, căng thẳng và ham muốn giữa họ vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, chuẩn bị cho những tình huống gần gũi và bùng nổ tiếp theo.