Mối quan hệ của Lâm và An đã bước sang tháng thứ mười hai, và căng thẳng giữa sự kiểm soát và tự do trở nên không thể che giấu. Lâm tin rằng An đang lạc lối trong sự hỗn loạn, và nhiệm vụ của anh là đưa cô trở lại quỹ đạo.
Lâm bắt đầu can thiệp sâu hơn vào công việc của An. Sau khi phân tích lịch sử dự án của cô, anh thấy rằng An thường xuyên vượt quá ngân sách và lỡ các mốc thời gian quan trọng.
"Anh đã thiết lập một hệ thống," Lâm nói, đặt một chiếc máy tính xách tay lên bàn làm việc lộn xộn của An. "Đây là công cụ quản lý dự án Agile (linh hoạt). Chúng ta sẽ áp dụng phương pháp này vào việc biên kịch."
An nhìn vào màn hình. Cô thấy các bảng biểu, các thẻ công việc (tasks), và một cột ghi chú màu đỏ nhấp nháy: "Rủi ro: Sự Ngẫu Hứng Không Kiểm Soát."
"Agile?" An thốt lên. "Em đang viết một vở kịch về nỗi đau và sự cứu rỗi, Lâm. Đây không phải là xây dựng một cây cầu!"
"Nhưng em cần một cấu trúc cho sự sáng tạo của mình," Lâm kiên nhẫn giải thích. "Em cần chia vở kịch thành các 'Sprint' (chu kỳ ngắn), xác định 'Minimum Viable Product' (sản phẩm khả thi tối thiểu) cho mỗi tuần, và có 'Daily Stand-up' (họp nhanh hàng ngày) để theo dõi tiến độ."
Lâm nhiệt tình giải thích cách quản lý rủi ro và tối ưu hóa thời gian. Anh còn tặng cô một cuốn sổ tay mới, có những đường kẻ thẳng tắp và phân mục chi tiết, để cô ngừng sử dụng những mảnh giấy nhăn nhúm đầy vết cà phê.
An cảm thấy bị xúc phạm. Cô cảm thấy tâm hồn nghệ sĩ của mình đang bị anh phân tích và đặt vào một công thức.
"Anh có biết làm thế nào em viết được không, Lâm?" An hỏi, giọng cô lạnh lùng. "Em phải phá vỡ trật tự. Em phải đi lang thang, phải nghe thấy những cuộc cãi vã trên phố, phải viết trên vỏ hộp sữa. Nếu em phải chia sự sáng tạo thành các 'Sprint', thì nó không còn là nghệ thuật nữa. Nó là một sản phẩm công nghiệp."
Lâm thấy sự phản kháng của An là một sự thiếu chuyên nghiệp. "Đó là lý do tại sao em không thể ổn định, An! Em không có kỷ luật!"
"Đúng! Em không có kỷ luật, và anh phải chấp nhận điều đó nếu anh yêu em!" An hét lên. "Anh yêu em hay yêu một kiến trúc sư phiên bản An mà anh đã vẽ ra?"
Lâm đứng thẳng người, sự kiểm soát của anh bị thách thức. "Anh yêu An! Nhưng tình yêu cũng cần sự trách nhiệm và ổn định. Anh đang cố gắng bảo vệ em khỏi chính sự hỗn loạn của em!"
Xung đột lên đến đỉnh điểm khi Lâm phát hiện An đã viết một đoạn đối thoại quan trọng của vở kịch vào một cuốn sổ tay cũ, thay vì sử dụng hệ thống Agile mà anh đã thiết lập. Lâm xóa đoạn đối thoại đó khỏi bảng tính của anh, tin rằng nó đã không được "xác nhận" một cách chính thức.
An bật khóc. "Anh đã làm gì vậy? Đó là linh hồn của em!"
"Nó không tuân thủ quy trình," Lâm đáp, giọng anh cứng nhắc vì cố gắng giữ bình tĩnh. "Nó không được xác nhận. Chúng ta sẽ làm lại một cách có cấu trúc hơn."
Trong khoảnh khắc đó, An nhận ra sự thật kinh hoàng: Lâm không chỉ muốn kiểm soát cuộc đời cô, anh muốn kiểm soát cả sự tồn tại của cô. Anh tin rằng logic của anh tốt hơn bản năng của cô.
An bắt đầu giữ lại một phần lớn cuộc sống của mình khỏi Lâm. Cô hẹn hò với bạn bè một cách bí mật, làm việc một mình trong những quán cà phê khuất. Cô bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho một cuộc thoát ly không thể tránh khỏi. Cả hai đều không còn sống vì tình yêu, mà vì cố gắng bảo vệ bản chất của mình khỏi đối phương.