vòng lặp định mệnh

Chương 6: 18 Tháng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời điểm này, mối quan hệ đã kéo dài được 18 tháng. Đây là giới hạn chịu đựng của sự đối lập. Lâm và An vẫn yêu nhau, nhưng tình yêu không thể che giấu được sự thật rằng họ đang dần bóp nghẹt lẫn nhau.

Lâm, sau cuộc cãi vã lớn ở Chương 5, tin rằng đã đến lúc cần một hành động chắc chắn để củng cố mối quan hệ. Anh quyết định bỏ qua những cuộc tranh luận về cảm xúc và quay về với điều anh giỏi nhất: biến kế hoạch thành hiện thực. Anh muốn cho An thấy sự ổn định là một điều tốt, không phải là một chiếc lồng.

Anh tìm thấy căn hộ hoàn hảo. Một căn hộ chung cư mới xây, thiết kế tối giản, vị trí đẹp, và được tính toán là một khoản đầu tư tối ưu theo "Kế hoạch 5 Năm." Lâm đã tính toán kỹ lưỡng tài chính, sử dụng cả khoản tiền tiết kiệm của An (mà cô đã rút ra, nhưng anh đã âm thầm bù đắp lại). Anh tin rằng, một ngôi nhà chung sẽ là nền móng vật chất vững chắc, nơi tình yêu của họ có thể được xây dựng an toàn.

Lâm đặt cọc, ký hợp đồng trả góp và hoàn tất mọi thủ tục. Anh không hỏi ý kiến An. Trong logic của anh, đây là một bước đi hiển nhiên, một món quà tuyệt vời cho tương lai của họ. Việc hỏi ý kiến An sẽ chỉ gây ra những cuộc tranh luận phi logic và chậm trễ.

Anh chuẩn bị một buổi tối lãng mạn. Căn hộ của Lâm được trang trí bằng hoa, và anh đã chuẩn bị một bữa tối được nấu theo công thức tối ưu mà anh học được. Sau bữa tối, anh đưa cho An một chiếc chìa khóa nhỏ, được buộc bằng một chiếc nơ gọn gàng.

"Anh muốn chúng ta chuyển đến sống chung," Lâm nói, giọng anh đầy hy vọng. "Anh đã mua căn hộ mới. Nó nằm ở vị trí rất tốt, anh đã thiết kế lại không gian để em có một phòng làm việc riêng biệt. Em sẽ có sự yên tĩnh để sáng tạo."

An cầm chiếc chìa khóa, cảm thấy lạnh buốt. Cô nhìn vào mắt Lâm, thấy sự chân thành tuyệt đối. Anh làm điều này vì yêu cô, vì muốn cho cô một tương lai mà anh tin là tốt nhất.

"Anh... mua nhà?" An lắp bắp. "Anh mua nhà mà không nói với em?"

"Đúng vậy," Lâm trả lời, không thấy có vấn đề gì. "Anh không muốn làm em lo lắng với các con số. Mọi thứ đã được tính toán. Nó là một bước tiến logic và là điều tốt nhất cho cả hai. Em thấy không, chúng ta sẽ không còn lo lắng về tiền thuê nhà hay sự bất ổn nữa."

An đứng dậy, cô cảm thấy nghẹt thở. Ngôi nhà mới không phải là một món quà; nó là một bản án. Cô nhìn vào chiếc chìa khóa và thấy một chiếc còng tay vàng óng, buộc cô vào một tương lai đã được định sẵn, vào những trách nhiệm tài chính và những kỳ vọng hoàn hảo.

"Anh đã quyết định cả cuộc đời em, Lâm," An nói, giọng cô tràn ngập sự tổn thương và thất vọng. "Anh đã mua cả tương lai của chúng ta mà không cần em."

"Anh không quyết định cuộc đời em, An!" Lâm phản đối. "Anh đang xây dựng nền móng cho cuộc đời em. Em muốn anh phải chờ đợi sự ngẫu hứng của em đến bao giờ? Sự ổn định không tự nhiên mà có!"

An đặt chiếc chìa khóa lên bàn. "Em không thể sống trong một ngôi nhà mà em thấy như một chiếc lồng. Anh yêu em, nhưng anh không tôn trọng bản chất của em. Anh đang cố gắng nhốt em vào một bản thiết kế hoàn hảo của anh."

Lâm cảm thấy mọi nỗ lực của mình bị phủ nhận. "Vậy em muốn gì, An? Em muốn sống trong sự hỗn loạn mãi mãi? Em muốn sự nghiệp của em chỉ là những dự án thất thường không có mục đích?"

An lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi. "Em muốn được thở, Lâm. Em cần được bay. Em cần được sống mà không cần phải lo sợ rằng mỗi hành động của em sẽ phá vỡ một công thức nào đó của anh. Em cần tự do."

Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, cả hai đều nhận ra sự thật không thể chối cãi: Họ không thể cùng nhau sống dưới một mái nhà. Tình yêu của họ mạnh mẽ, nhưng bản chất của họ còn mạnh mẽ hơn. 18 tháng là giới hạn.

An quay lưng lại, biết rằng đây là lần chia tay đầu tiên. Cô không nói thêm gì nữa, cô chỉ bước ra khỏi căn hộ hoàn hảo, để lại Lâm một mình cùng chiếc chìa khóa và sự sụp đổ của mọi kế hoạch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×