An đã rời đi. Cô không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ một chiếc ba lô cũ kỹ chứa đầy sổ tay và dụng cụ vẽ. Cô đã rời khỏi căn hộ của Lâm ngay sau cuộc đối đầu, để lại Lâm một mình giữa sự hoàn hảo đã sụp đổ.
Vài giờ sau, Lâm, vẫn còn sững sờ, cố gắng gọi điện cho An, nhưng điện thoại của cô đã tắt. Anh đi vòng quanh căn hộ, cố gắng tìm kiếm một lý do logic cho hành động của cô. Anh mở chiếc máy tính xách tay và chuẩn bị cập nhật Bảng Tính Lỗi Quan Hệ (RDA), nhưng bàn tay anh run rẩy.
Anh tìm thấy một mảnh giấy gấp gọn gàng, được dằn dưới chiếc chìa khóa căn hộ mới mà cô đã đặt lại. Mảnh giấy đó không được viết trên giấy sổ tay kẻ ô vuông của anh, mà là một mảnh giấy phác thảo nhàu nát, đầy vết màu và những nét nguệch ngoạc.
Lâm mở ra. Đó là Lá Thư Của Sự Thoát Ly.
Lâm thân yêu,
Em biết anh sẽ cố gắng phân tích hành động của em. Anh sẽ lập bảng tính, tìm kiếm lỗi hệ thống. Nhưng Lâm ơi, tình yêu của chúng ta không phải là một thuật toán, và em không phải là một bài toán cần được giải.
Em rời đi không phải vì em không yêu anh. Em rời đi vì em sợ hãi sự hoàn hảo của anh. Mỗi đường nét thẳng tắp trong cuộc đời anh, mỗi con số được tính toán, đều là một chiếc còng tay vô hình đối với em. Căn hộ anh mua không phải là nhà; nó là một chiếc lồng vàng được thiết kế hoàn hảo, nơi linh hồn em sẽ chết dần vì sự ngăn nắp.
Anh đã cố gắng sửa chữa em, biến sự hỗn loạn của em thành một sản phẩm có cấu trúc. Anh đã cố gắng nhốt em vào "Kế hoạch 5 Năm" của anh. Nhưng em cần sự bất ngờ, em cần được thở trong sự ngẫu hứng, em cần có quyền được thất bại mà không cần phải phá vỡ một công thức nào đó.
Em đã không đủ dũng cảm để nói điều này khi còn ở bên anh. Em hèn nhát. Em sợ làm tổn thương anh, nên em đã chọn cách hèn nhát nhất: bỏ trốn. Mong anh tha thứ cho sự tổn thương này.
Hãy ngừng lập kế hoạch cho tương lai của chúng ta. Hãy bắt đầu sống cho chính anh, Lâm. Hãy để một thứ gì đó diễn ra mà không cần sự tính toán. Em hy vọng một ngày nào đó anh sẽ tìm được sự tự do trong sự bất ngờ.
Tạm biệt, và xin lỗi.
An.
Lâm đọc đi đọc lại lá thư. Mọi từ ngữ đều như những nhát dao đâm vào triết lý sống của anh. Đây là lần đầu tiên anh đối diện với một lý lẽ hoàn toàn phi logic mà anh không thể phản bác. Lá thư không có lỗi sai ngữ pháp, không có dấu chấm phẩy thừa, nhưng lại là sự hỗn loạn tinh thần lớn nhất anh từng gặp.
Sự sụp đổ của Lâm không chỉ là việc mất đi người yêu, mà là sự sụp đổ của niềm tin. Anh đã tin rằng tình yêu chân thành và logic hoàn hảo có thể chinh phục mọi thứ. Giờ đây, anh nhận ra logic của anh chính là kẻ thù của tình yêu.
Anh gục xuống, chiếc iPad trượt khỏi tay. Anh không khóc vì chia tay, anh khóc vì thất bại. Anh đã thất bại trong dự án quan trọng nhất đời mình. Mọi kế hoạch, mọi sự tính toán, mọi sự cố gắng tối ưu hóa hạnh phúc đều trở nên vô nghĩa.
Trong căn hộ mẫu tối giản, sạch sẽ đến vô trùng, Lâm cảm thấy mình là người cô độc nhất trên thế giới. Sự kiểm soát đã không mang lại an toàn, mà mang lại sự trống rỗng. Anh nhận ra An đã đúng: Anh đã yêu phiên bản lý tưởng của cô, chứ không phải con người thật của cô.