Sau khi An rời đi, căn hộ mẫu mà Lâm mua trở thành một đài tưởng niệm cho sự thất bại. Anh không thể dọn đến ở ngay, nhưng anh vẫn đến đó mỗi ngày, không phải để ngắm nhìn công trình kiến trúc, mà để đối diện với sự trống rỗng. Ngôi nhà mới hoàn hảo, sạch sẽ, nhưng không có sự sống. Nó thiếu những vệt sơn vô tình, thiếu những mảnh giấy nháp, thiếu đi sự hỗn loạn quyến rũ của An.
Lâm vật lộn trong sự cô độc. Sự sụp đổ của tình yêu không chỉ là cảm xúc; đối với anh, đó là thất bại về mặt hệ thống. Toàn bộ triết lý sống của anh—rằng trật tự, kế hoạch, và logic là chìa khóa của hạnh phúc—đã bị An phá vỡ một cách không thể cứu vãn.
Anh tìm đến công cụ quen thuộc nhất để đối phó: phân tích dữ liệu.
Lâm ngồi trong căn hộ trống, mở chiếc laptop, và bắt đầu làm việc trên tập tin "Bảng Tính Lỗi Quan Hệ (RDA)." Đây là nơi anh đã từng ghi chép những hành vi "lệch chuẩn" của An và các "giải pháp tối ưu" của anh.
Lâm cố gắng tổng hợp các điểm số, tìm kiếm một công thức khắc phục (Fixing Formula). Nhưng càng phân tích, anh càng thấy mâu thuẫn. Các con số và logic không thể giải thích được lý do cô rời đi. Chúng không thể tính toán được nỗi sợ hãi tự do của An hay ám ảnh kiểm soát của anh.
Anh chợt nhớ đến một câu trong lá thư của An: "Anh sẽ cố gắng lập bảng tính, tìm kiếm lỗi hệ thống. Nhưng Lâm ơi, tình yêu của chúng ta không phải là một thuật toán..."
Đúng vậy. Lần đầu tiên, logic của Lâm bị cảm xúc đánh bại. Anh nhận ra rằng, dù các con số có chỉ ra điểm sai của An bao nhiêu đi nữa, thì sai lầm lớn nhất lại nằm ở chính sự kiểm soát và nỗi sợ hãi bất ổn của anh. Anh không thất bại vì cô không hoàn hảo, mà vì anh không thể chấp nhận sự không hoàn hảo đó.
Lâm gập laptop lại. Anh nhìn quanh căn hộ trống, nơi anh đã dày công xây dựng nhưng lại không có ai để chia sẻ. Anh nhận ra rằng, cái giá của sự hoàn hảo vật chất là sự trống rỗng về tinh thần. Anh đã cố gắng tạo ra một thế giới mà không cần đến sự ngẫu hứng của cuộc sống, và kết quả là anh đã bị cô lập.
Anh đứng dậy, đi đến một cửa sổ lớn. Ánh đèn đường đêm Hà Nội vẫn tuân theo những đường thẳng tắp và trật tự, nhưng lần này, nó không còn mang lại sự bình yên nữa. Lâm hiểu rằng, để hàn gắn bản thân, anh không thể tìm kiếm một kế hoạch mới, mà phải đối diện với nỗi sợ hãi mất kiểm soát của chính mình.